CHAP 2

16 2 0
                                    

Đã 4 năm trôi qua,nói dài thì không phải nói ngắn cũng không đúng. Tôi bây giờ sắp 27 tuổi rồi,em cũng đã 19. Từ 2 năm trước tôi có mở một cửa hàng bánh ngọt tên là" TaeGuk ". Cửa hàng buôn bán rất khá,em luôn đến phụ tôi mỗi lúc cửa hàng đông khách. Nhớ lại thì vào sáng ngày hôm ấy, khi ăn sáng xong,tôi có ý định đưa em vào cô nhi viện,vì tôi nghĩ mình không đủ khả năng nuôi cả hai người. Nhưng mà,bạn biết đấy,khi nhìn vào đôi mắt của em thì tôi không thể quyết định được. Vậy nên,em với tôi bây giờ đang ở chung.
Quay trở lại với hiện tại, bây giờ đang là buổi chiều nên tiệm bắt đầu đông khách,nhìn xung quanh một lượt để tìm em,giờ này chắc em đã đến rồi. Quả nhiên,em tôi đang đứng chào khách ngay ở cửa. Giờ đang là mùa đông,em mặc bộ quần áo len đen ở trong và mặc một chiếc áo phao cùng màu bên ngoài. Em không còn gầy như trước nữa,đôi má cũng không còn hóp lại nữa,trông nó hồng hào hơn rất nhiều,có khi còn búng được ra sữa ấy chứ. Thấy chưa, đó chính là công sức của tôi đấy. Em đã thay đổi rất nhiều,nhưng chỉ có duy nhất đôi mắt vẫn như vậy. Nó vẫn như bầu trời đêm,mà trong đó chỉ có độc một mình tôi.

"Em chào anh!" - em chạy tới bên tôi.
"Uhm, sao em không ở nhà mà lại đến làm gì? Trời lạnh lắm!" - tôi vừa nhăn mày vừa quở trách em.
"Em đến phụ anh một chút thôi ,với cả hôm nay ngày rất đặc biệt." em cúi đầu xuống,hai tay đầy vết thương bị em giấu ra đằng sau nắm lại với nhau.
"Haizz,không sao đâu. Nhưng lần sau đừng đến nhé. Em sẽ bị cảm đấy."
"Dạ!" -em ngẩng đầu lên nhìn tôi,đôi mắt híp lại vì cười.

_______dải phân cách thời gian________

Thoắt cái đã qua buổi chiều,bây giờ là 8h tối. Đã đến giờ đóng cửa hàng mà tôi vẫn chưa thấy em đâu. Bỗng nhiên,đèn điện tắt 'phụt' một cái. Cúp điện sao? Nhưng sao tôi không thấy báo gì nhỉ? Đang suy nghĩ thì em bước ra,cùng với chiếc bánh gato nhỏ trên tay đã được thắp sáng bởi những ngọn nến nhiều sắc màu,môi em hát:
"Happy birthday to you,
Happy birthday to you,
Happy birthday dear TaeHyung,
Happy birthday to you~~~"

Vội vàng nhìn lên tờ lịch được treo ở góc,tôi giật mình. Hôm nay đã là 30 tháng 12 rồi. Trời đất! Vậy là đến chính tôi còn quên cả sinh nhật của mình. Nhưng em vẫn nhớ đến nó,tim tôi chợt bẫng đi một nhịp. Có phải tôi vừa nhận ra cảm xúc bấy lâu nay!?

"Anh thổi nến đi ." - Em nhẹ nhàng thúc giục. Nhìn những ngọn nến đã cháy gần hết,vậy là đã thêm một năm nữa tôi đón sinh nhật cùng em. Thổi 'phù' một phát,tôi ước mọi chuyện sẽ luôn như thế này. Sẽ luôn bình yên như vậy,chỉ có tôi và em,thế là đủ.
"Cảm ơn em nhé! "
" không đâu . À...đây quà của anh. "- em vừa nói vừa đặt vội chiếc bánh xuống bàn và lục trong túi một hộp quà đưa tôi. Tôi nhận lấy và mỉm cười:
" anh mở nó ra nhé."
"Vâng"- em vừa trả lời vừa gật đầu,hai tai và đôi má em đỏ ửng. Chỉ mở một gói quà thôi,vậy mà lòng tôi lại hồi hộp,mong chờ nhiều tới như vậy. Với đôi tay run run, tôi mở hộp quà ra. Nằm gọn trong hộp là một chiếc khăn quàng màu tím có thêu dòng chữ ' I PURPLE U ' màu trắng,chiếc khăn được đan một cách tỉ mỉ,tôi nghĩ chắc hẳn người làm ra nó đã phải tốn không ít công sức.
"Anh có thích không ạ?"- em hỏi tôi. Đôi môi em mím lại,có lẽ vì em nghĩ tôi sẽ nói không thích chăng?
"Anh rất thích,cảm ơn em nhé,Kookie!! "- Nhưng tôi thích nó mà,em sợ cái gì chứ? Không nói dối đâu,tôi thực sự thích nó.
" Tay em làm sao vậy?" - tới bây giờ tôi mới để ý,sao em lại bị thương? Nhìn xuống chiếc khăn trong tay,tôi như hiểu ra được vấn đề.
" Chiếc khăn này là do em làm sao? "
"V...vâng ạ. Anh không thích ạ? Em sẽ không làm vậy nữa đâu. Em hứa đấy!!!" -em vừa nói vừa sụt sịt, viền mắt em đỏ hoe,đôi mắt ngập nước.
"Không không,anh có nói không thích đâu. Nín đi đừng khóc,ngoan nào. Em làm cái gì anh cũng thích mà." - tôi vội vàng cúi xuống dỗ dành em. Một tay vỗ lưng,một tay lau nước mắt. Mỗi khi nhìn thấy em khóc là tôi lại luống cuống. Tôi ghét nhìn thấy em khóc, buồn bã khi em giận tôi,vui khi nhìn thấy em nở nụ cười,và tôi thích mọi thứ em làm cho tôi. Có khi,tôi đã thích em thật rồi. Đang suy nghĩ như vậy mà tôi buột miệng lúc nào không hay:" Anh thích em!" . Và tất nhiên,điều đó đủ để làm em tôi ngừng khóc.
"Dạ!?" - em hỏi lại tôi một cách ngạc nhiên.
"Anh thích em!"- tôi nhắc lại một cách thật rõ ràng - " Vậy.... Em có thích anh không?" -tôi hỏi một cách không chắc chắn.
"Dạ...có " - em lập tức dụi đầu vào người tôi trả lời lí nhí. Nhưng mà,tôi lại nghe rất rõ,từng chữ một lọt vào tai tôi. Tôi vui lắm,vậy là tôi đã thổ lộ với em rồi.

Khóa cửa tiệm,chúng tôi dan tay cùng nhau ra về. Về tới nửa đường thì trời đột nhiên đổ mưa. May mắn là chúng tôi kịp trú vào một nhà gần đấy. Tôi vốn định đợi mưa tạnh hoặc bớt thì mới về,nhưng trời mưa to quá,không biết bao giờ nó mới ngớt đây. Vừa đứng nhìn mưa tôi vừa hồi tưởng lại lúc vừa nãy,lúc tôi thổ lộ với em. Tôi quay sang nhìn em cười một cách ngốc ngếch. Hôm nay là ngày chúng tôi yêu nhau.

Chúng tôi yêu nhau vào một ngày mưa ....

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Feb 09, 2019 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Vkook×short fic] Rain(drop)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ