PROLOGUE
Mình nhìn xuống đất khi nước mắt bắt đầu đong đầy trong mắt. Chúng vẫn chưa rơi xuống, vì mình đã cố ngăn chúng lại. Mình cảm thấy lòng ngực mình như bị thiêu đốt, mình siết chặt nắm tay khi cố giữ cho bản thân ko khóc – mình khuỵu xuống, chạm vào nền đất.
Ngay lập tức, mình nhận thấy hình bóng của cậu – hình bóng của cậu luôn ở trong tim mình đã hai năm rồi
Mình mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt của cậu , cảm nhận khi tay chúng ta đan vào nhau, khi cùng đi dạo trên bờ biển, khi mình nghe cậu cười, nghe cậu gọi tên mình, cảm nhận vòng tay ấm áp của cậu , và nghe cậu nói câu “Mình yêu cậu” – vang lên trong đầu mình. Mặc dù chúng ta đã xa nhau một thời gian dài, nhưng mình vẫn cảm nhận được sự ấm áp mỗi khi mình nhớ đến cậu, mỗi khi mình nhớ đến chúng ta. Nhưng nó không khiến mình cảm thấy yếu đuối – mà ngược lại những cảm giác đó lại giúp mình mạnh mẽ hơn. Mỗi ngày qua đi kể từ khi chúng ta xa nhau không phải là thêm một ngày cậu rời xa mình, nhưng thay vào đó – mỗi ngày qua đi là thêm một ngày đến gần hơn để mình có thể gặp lại cậu lần nữa.
Mình ngồi đó và nhìn lên bầu trời. Mình nhìn thấy những ngôi sao, thấy chúng sáng lấp lánh như thế nào, thấy sự tuyệt diêu và vẻ đẹp của chúng khi chúng ở cách xa vạn dặm…..và thật tuyệt vời khi biết rằng thậm chí nếu chúng khuất tầm nhìn, thậm chí chúng ở rất xa – thì chúng vẫn luôn ở đó, vẫn ở nơi cố định của chúng – dõi theo cậu. Mình chưa bao giờ biết đến hay nhận ra những điều đơn giản như vậy, nhưng thông qua cậu – mình đã học cách yêu mến chúng. Thông qua cậu, mình đã thay đổi.
Mình thấy những ngôi sao – nhưng mình vẫn cảm thấy nhớ cậu….
Cậu chưa bao giờ nói lời tạm biệt, chúng ta chưa từng nói điều đó – bởi vì chúng ta biết rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau một lần nữa. Tối nay – mình vẫn tin vào điều đó – vì thế mình sẽ không bao giờ nói lời tạm biệt với cậu
Mình giữ chặt bức thư – trái tim mình đập mạnh như thể nó muốn mình mở bức thư ra, nhưng đôi tay mình ko thể di chuyển. Bây giờ mình nên làm gì đây ?
Mình hít một hơi thật sâu – và cuối cùng mình cũng mở bức thư.Chapter 1 MR.BLUEY
Tại một trường mẫu giáo
Tôi làm rời món đồ chơi một lần nữa
Tôi cố đứng dậy, nhưng họ đã đẩy tôi té xuống đất. Tôi cố kìm nén nước mắt, cắn môi dưới, siết chặt tay và chống lại bọn chúng. Cái bọn vây quanh tôi bị té ngã khi tôi đứng dậy thành công. Ngay lúc đó, tôi tưởng tượng đến cảnh một đám đông lớn ném hoa giấy vào tôi với những lời chúc mừng. Tôi có thể tưởng tượng được ánh chớp tắt của những chiếc camera khi tôi đánh thắng cái bọn hay bắt nạt này
Nhưng khi tôi nghĩ rằng mình đã chiến thắng, thì tôi bị đánh ngã đập mặt xuống. Tôi cảm thấy gượng mặt của mình bị nhấn chìm trong vũng bùn.
Tôi có thể nghe thấy chúng cười. Tôi chớp mắt và cố gắng lau đi những vết bùn và nước mắt trên mặt để có thể nhìn rõ hơn. Tôi cần món đồ chơi của mình. – nó rất quan trọng với tôi….là kỷ vật duy nhất ba tôi để lại cho tôi. Tôi cố gắng đứng dậy – nhưng một trong số bọn chúng đạp vào tôi và một lần nữa, tôi thấy mình nắm dưới đất
“Mày muốn con gấu teddy này hả ?” tôi nghe một trong số bọn chúng nói, “Well, đoán xem gì nào, mày sẽ không bao giờ có nó nữa ! Pwahaha !’
Tôi nhanh chóng đứng dậy và cố với tới con gấu bông ở chỗ con nhỏ đó. Con nhỏ khá cao, vì thế ko dễ gì cho tôi. Tôi nhảy và nhảy và nhảy và nhảy – tôi cố gắng hết sức, nhưng vẫn không với tới được. Tôi khóc và hét lên , “Xin các người !”
“Xin ư…” chúng nhại lại. Tôi khóc lớn hơn, trong khi chúng thì cười lớn hơn. Mọi người bây giờ tụ tập khá đông ở chỗ chúng tôi. Tôi cầu nguyện rằng giáo viên sẽ đến và giúp tôi – hay nếu như tôi may mắn, thì sẽ có ai đó sẽ đứng ra giúp tôi
Lần này, tôi đã gặp may.
-------
“HEY ! Để cậu ấy yên”
Bọn con gái ngừng cười. Tôi ngước lên, với gương mặt nhem nhuốc bùn và nước mắt trên gương mặt – đôi mắt sáng lấp lánh và miệng thì mở to. Cố ấy đã giúp tôi đứng lên, khi một người bạn khác cũng tham gia vào. Con nhỏ đứng đầu của bọn bắt nạt cười khúc khích khi ba chúng tôi giữ chặt nhau
“Hi” cậu ấy thì thầm với tôi, “Bây giờ thì không cần lo lắng nữa”
Tôi nhìn cô gái kia, người cũng đang tươi cười với tôi, tôi khóc thút thít khi đưa tay lau nước mắt
“Yaaaa! Mày can đảm nhỉ ? Biến ngay khỏi đây ! Ai cho mày cái quyền…”
‘’Cậu có vẻ ko ổn có phải…’’ cậu ấy bĩu môi nói. Người bạn kia của cô ấy vẫn đang mỉm cười với tôi, điều đó khiến tôi bị cuốn hút. ‘’Con nhỏ kia đã làm gì với cậu ?’’
Con nhỏ cao đó đứng khoanh tay lại. Tôi nhìn thấy con gấu bông của mình vẫn còn đang ở trong tay cô ta. Tôi chỉ muốn đấm vào mặt nó và giật con gấu bông lại
‘’Mày hỏi cái này à !’’ con nhỏ đó la lên, đi về phía chúng tôi. Cô gái, người mỉm cười với tôi bỗng nhiên không cười nữa. Cậu ấy bỏ cặp xuống, đẩy chúng tôi qua một bên – và đi về phía con nhò cao đó ngay lập tức. Cậu ấy đẩy con nhỏ đó ngã xuống đất và ngồi lên người nó. Những đứa khác sợ hãi và lùi ra phía sau đứng nhìn. Con nhỏ cao cố gắng đầy cậu ấy ra, nhưng cô gái nhỏ con đó quá mạnh. Bất ngờ giáo viên đến và tách hai người họ ra. Con nhỏ cao vẫn nắm đó, thở hổn hển
Tôi đứng phía sau họ. Bây giờ tôi có thể nghe thấy giaó viên đang mắng họ, nhưng đôi măt và suy nghĩ của tôi thì vẫn chú tâm vào con gấu teddy trong tay con nhỏ cao cao kia. Bạn của nó đến gần và giúp nó đứng dậy, trong khi giáo viên vẫn tiếp tục mắng. Tôi thúc tay sang cô gái đã giúp tôi đứng dậy, trong khi người bạn kia của cậu ấy thì đang gầm gừ với con nhỏ cao cao kia. Cậu ấy nhỏ con nhưng đáng sợ.
‘’Gì thế ?’’
Tôi chỉ vào con gấu teddy, ‘’Mình cần lấy nó lại, cậu – cậu có thể giúp mình ko ?’’
Cô bạn đáng sợ đó chống một tay ngay hông,’’Được thôi ! Mình sẽ lấy nó cho cậu ngay….’’
Chúng tôi quay lại và cái bọn bắt nạt đã đi mất. Giáo viên cũng đã đi khỏi đó. Mọi người cũng vậy. Hai cô bạn đã giúp đỡ tôi thở dài khi môi tôi bắt đầu run lên. Sau đó, thì bắt đầu khóc
‘’Khốn kiếp’’ cô bạn đáng sợ nhưng nhỏ con nói, ‘’Oh, thôi nào, đứng khóc….tụi mình sẽ mua cho cậu cái khác….À, nhân tiện, mình là Taeyeon ! Đây là Tiffany, chúng ta hãy làm bạn nhé !’’
Tiffany mỉm cười với tôi, khi cậu ấy giúp lau nước mắt và bùn dính trên mặt tôi. Tôi gượng nở một nụ cười.
-------------
Chúng tôi đã không thể tìm thấy con nhỏ cao cao đó. Bạn cô ta nói cô ta đã lấy nó, nhưng sau sự việc lần đó – con nhỏ đó đã biến mất. Có đứa nói rằng con nhỏ đó đã ra nước ngoài, trong khi đứa khác lại nói cô ta đã chuyển sang trường khác. Cũng có đứa nói rằng cô ta bị cấm túc ở nhà, và ba mẹ cô ta bắt cô ta phải học kèm ở nhà. Chúng tôi vẫn tiếp tục dò hỏi, nhưng câu trả lời thì vẫn giống như vậy. Điều đó có nghĩa là tôi sẽ không thể lấy lại con gấu teddy
Cái ý nghĩ mất đi Mr.Bluey, kỷ vật duy nhất ba tôi để lại – như bóp nát trái tim tôi kể từ chuyện ngày hôm đó. Nhưng ngược lại, cũng từ sự việc lần trước – tôi lại có được 2 người bạn thân, Taeyeon và Tiffany
-----
Taeyeon vẫn luôn là người bảo vệ cho tôi và Tiffany. Cậu ấy là một người mạnh mẽ và kiên quyết. Cậu ấy có cá tính mạnh mẽ nhưng theo lời của Tiffany thì Taeyeon cũng có mặt yếu đuối. Tiffany thì ngược lại – cậu ấy mãi mãi là bạn thân nhất của Taeyeon. Cậu ấy hơi khác xa so với Taeyeon bời vì cậu ấy là người hướng ngoại và dễ xúc động. Mặc dù vậy, họ vẫn rất hợp gơ nhau.
Vì đã quá thân thiết với nhau, chúng tôi đã chọn cách sống gần nhau khi chúng tôi vào đại học….Gần một bãi biển ở ngoại thành cách xa thành phố chỉ vài km. Chúng tôi cùng nhau lướt sóng ở đó, và nếu không – chúng tôi sẽ đi ra ngoài dự tiệc. Cả bọn chúng tôi đều thuộc tuýp người khá thoải mái
-------------------
Mặc dù chúng tôi rất thân thiết với nhau, nhưng có vài lần tôi vẫn bị cho ra rìa. Taeyeon và Tiffany luôn có một mối quan hệ hơi khác lạ mà tôi không thể nào hiểu được – và….
Tôi ước rằng tôi cũng sẽ có một người như thế.
