chap 27

1.5K 79 17
                                    

"phải nói sự thật sao?"

"chứ em muốn sao nhỉ?" cô tăng lực tay khi xoa vào vết bầm trên tay nó.

"ahhhh...được được em nói em nói."

" lúc trước không phải chị bảo là em là đứa hay nổi nóng rồi đánh người bậy sao? bây giờ tốt rồi ko đánh cx bị mắng."

"cái này là em thấy chết không cứu mà còn chối."

" EM KHÔNG CỨU THì CÔ CÓ THỂ Ở ĐÂY CHẮC."

cô nhắm thẳng vào tay nó mà cắn.

"ahhhhh đau mau buông ra. cô là chó hay sao."

" đáng đời"

" đáng đời cái con khỉ nhà cô! Cô thật là bị điên rồi mà. Dám cắn tôi sao!!!" 

" thôi chết quen miệng"

" em dám mắng tôi điên sao? được tôi sẽ cho em biết tôi điên thế nào!"

"này này cô đừng hòng mà cắn tôi thêm." nó nhanh tay bắt lấy cổ tay cô.

"Một chiêu không dùng được 2 lần với tôi đâu"

"Em tưởng như thế tôi không cắn được em sao" cô đè nó xuống giường.

Mặc dù nó nắm được cổ tay cô nhưng sức lực thì không thể đọ bằng cô được, nó cố sức lật người lại nhưng đó là chuyện không thể.

"Ây ây bình tĩnh ..."

Phập

"ahhhh"

"Cô điên.."

"Ahhh"

Sau vài lần bị cắn nó liền nhận ra bản thân đã là cá nằm trên thớt cho người ta thịt...à không là nằm trên thớt cho người ta chém, vậy nên không nên chọc cô phát bực thêm. Không thì đến lúc chết cũng chết không được đẹp.

"Lần này tha cho em"

"Cô đúng là......" nó được giải thoát liền bật dậy khỏi giường, đứng tránh xa khỏi cô.

"Tôi thì sao nè?"

"Biến thái." nó mà mắng cô "điên" nữa thì nó sợ cô thật sự sẽ đem nó ra hiếp đến chết.

"Cô nói xem đây là cổ của tôi! Là cổ! Là của tôi....không phải cục xương cho cô gặm." nó đứng trước gương ngắm nhìn cái cổ đáng thương in toàn dấu răng của cô.

"Cô xuống đất ngủ đi."

"Em đối xử với khách như thế sao?"

"Cô là khách của tôi khi nào chứ." nó chỉ dám nói lẩm bẩm trong miệng.

"Em nói xem giờ tôi lại rất muốn ngủ trên giường này nha."

"Cô cô...." nó biết cô nói thế thì nó đâu thể đuổi cô xuống hay là phóng lên giường tung một cú "thần long quyền" đá cô rớt giường được.

Vì sự nghiệp đại học còn dài nên Nó mở tủ lấy cái gối ôm quăng lên giường, mắt vẫn nhìn chắm chằm cô.

"Cô không được phép lấn qua cái gối này."

"Trẻ con."

"Phải đó tôi trẻ con thì sao hả?!"
.
.
.
.
.
.
.

6h sáng, nó theo thói quen liền tỉnh ngủ.

lão đại học đườngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ