Nơi ấy, bóng dáng thiếu nữ tóc hồng dần chìm vào hư vô. Những giọt nước mắt lăn dài trên má mọi người.
Nàng là người bạn, là đồng đội, là người mà ta yêu, thế mà ta lại không cứu được nàng.
Tất cả là tại ta, tại ta cả.
Ta hối hận rồi, xin nàng, cầu...
Cô ở tiền kiếp gọi Lý Ái Mỹ, chỉ là 1 con người bình thường trong xã hội. Cô có nhan sắc bình thường cùng tài trí bình thường. Chỉ là cô có 1 người bạn thanh mai trúc mã không được bình thường cho lắm. Hắn rất giàu? Chính xác! Hắn rất đẹp? Đúng luôn! Hắn rất tài giỏi? Đúng hết! Nhưng cớ gì hắn lại là thanh mai trúc mã với cô. Một con người bình thường như cô lại là bạn thân từ nhỏ của một thiếu gia tài giỏi. Điều đó luôn khiến cô tự ti về mình và cha mẹ cô luôn đem điều đó ra so sánh. Cha mẹ cô đối với cô có chút lạnh nhạt, cô không hiểu vì sao, từ nhỏ cô đã cảm thấy một bức tường lớn ngăn cách giữa cô và họ. "Mày xem lại mình đi, không bằng một góc của Minh thiếu gia!" "Mày là con gái, còn không bằng một đứa con trai, suốt ngày ăn chơi" "Tao nghe là mày tát Kiều tiểu thư! Mày đúng là đồ nghiệt chủng!" "Biết thế khi ấy tao đã giết chết mày đi rồi!" Họ đối với cô là vậy. Khi ấy, chỉ có cậu là ở bên cô. Cô rất ghét, Ghét cái sự ôn nhu của hắn dành cho cô. Ghét cái sự quan tâm của hắn dành cho cô. Ghét những lời lẽ khó hiểu của hắn dành cho cô. Ghét cái giọng hát của hắn mà hắn chỉ để cô nghe. ... Nhưng cô vẫn không thể ghét hắn được. Rồi những cảm xúc len lỏi bất ngờ xuất hiện trong tim khi gặp hắn. Và cô nhận ra rằng: Cô yêu hắn! Nhưng liệu nó có muộn màng? •••~_~••• -Kiệt Kiệt!_Một cô bé chạy hớt hải đến bên bờ sông, nơi có một cậu bé đang chờ ở đấy. -Mỹ Mỹ, cậu đi đứng cho cẩn thận vào, nếu cậu mà té thì tớ sẽ nghỉ chơi với cậu._Cậu bé trừng mắt nhìn cô bé trước mặt. -Hừ, cậu không chơi thì đã sao? Tớ có thể chơi với các bạn khác!_Cô bé nhanh miệng đáp lại nhưng có hơi chột dạ. Từ bé cô đã không có bạn, chỉ có Minh Kiệt là luôn ở bên. -Cậu thì nói hay lắm! Vậy cậu hẹn tớ ra đây làm gì? -A! Tớ biết hôm nay là sinh nhật cậu nên đến chúc mừng! -Chỉ vậy thôi?_Cậu bé nhíu mày hỏi. -Ừ, thiếu gì sao?_Cô bé nghiêng đầu thắc mắc. -Quà! Quà của tớ đâu?_Cậu bé giọng hơi tức nói, tay đưa ra đòi. -Ể? Haha, tớ quên mất, vậy cậu muốn quà gì?_Cô bé cười ngượng, đưa tay gãi má. -Ưm...Một nụ hôn chăng?_Cậu bé dành 1 phút suy nghĩ rồi trả lời. -Chỉ vậy thôi sao? -Ừ...Chỉ vậy thôi! -Được thôi! Cậu chuẩn bị đi! 1...2...3...Moa!_Cô bé vui vẻ đếm rồi đưa đôi môi của mình đặt lên má cậu. Khi ấy, cô 6 tuổi, hắn-Minh Kiệt 6 tuổi. 9 năm sau, -Kiệt Kiệt! Hức...Cậu qua đó nhớ là luôn nghĩ đến tớ...Hức!_Cô bây giờ đã trở thành một thiếu nữ thanh tú, cơ thể đã phát triển và tình cảm trong lòng cũng ngày càng sâu đậm. -Mỹ Mỹ! Ngoan, đừng khóc, tớ chỉ đi 2 năm, tớ hứa sẽ về với cậu!_Hắn ôn nhu xoa đầu cô. Cô bé của tớ, thật xin lỗi, nếu tớ có thể quay về, tớ sẽ nói điều đó với cậu, sẽ ôm lấy cậu mà giải tỏa bao nhung nhớ, sẽ... -Cậu hứa rồi nhé, móc tay nào!_Cô dụi những giọt nước mắt, tay hai người đưa lên móc với nhau.
Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.