Hắn đứng nhìn một nam tử đang ngồi trên cây. Người đó toát ra sự cao quý khó ai có được. Miệng nhỏ đang ngân nga câu hát...
Hắn khẽ tiến lại, đứng dưới gốc cây nhìn cậu.
Còn Minh Hạo thì há hốc mồm. Ôi thiên địa ơi! Soái ca kìa! (ĐM con tôi =.=)
Thấy người đó đó ngước lên nhìn mình, cậu khẽ nở nụ cười tỏa nắng rồi cất giọng chào hỏi:
- Hế lu! À không. Xin chào!
Hắn khẽ nhíu mày. Nam nhân này nhìn rất quen, nhưng hắn không thể nào nhớ là ai?
- Ngươi xuống đây! - Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên. Minh Hạo vui vẻ đang định trèo xuống thì...
"Á"
Cậu bước hụt chân, cả người lao xuống dưới. Cậu thầm than. Thôi xong! Hu hu thế là toi. Ngã xuống không chết cũng mất mặt trước soái ca.
Đang đau khổ thì Minh Hạo cảm thấy hình như mình ngã vào vòng tay ai đó.
Cậu khẽ mở một bên mắt. Đập vào mắt cậu là khuôn mặt như tạc ngọc của hắn. Mặt cậu lập tức đỏ bừng lên, xấu hổ nói:
- Ngươi... có thể thả ta xuống không?
Nghe thấy giọng nói lí nhí của cậu, hắn khẽ cười, rồi từ từ để cậu đứng xuống.
Minh Hạo xoa xoa hai má đang đỏ của mình, tươi cười hỏi:
- Soái ca! Ngươi tên gì?
Hắn sững người. Cậu ấy không phải người trong Vương phủ hay sao mà không biết hắn là Vương gia? Trong lòng hắn trỗi dậy cảm xúc muốn tìm hiểu về người đứng trước mặt.Hắn chắp tay sau lưng, đáp:
- Ta tên Phạm Thừa Thừa.
Minh Hạo khẽ lẩm bẩm lại tên của hắn. Phạm Thừa Thừa. Cô nhíu mày, Phạm Thừa Thừa ư? Sao cậu thấy cái tên này rất quen, như là đã nghe ở đâu rồi.
Cậu ngước mắt lên quan sát tên soái ca trước mặt. Hắn đúng là chuẩn soái. Cao to đẹp trai. Thật đáng ghen tị mà TT
Thừa Thừa thấy mỹ nhân trước mặt nhìn hắn như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống luôn vậy. Hắn khẽ rùng mình.
- Vương phi! Người đâu rồi? Vương phi! - Đang mải ngắm trai đẹp thì nghe thấy tiếng gọi của Trường Tĩnh vọng đến. Minh Hạo nuối tiếc, nói:
- Thôi! Ta có việc đi trước.
Cậu quay lưng bước được hai bước thì phía sau vọng lại tiếng trầm ấm của hắn:
- Tiểu công tử, ngươi tên gì?
Minh Hạo quay đầu, vui vẻ trả lời:
- Hoàng Minh Hạo!
Nói rồi, cậu chạy vụt ngay đi. Để lại Thừa Thừa với vẻ mặt ngạc nhiên.
Cậu... cậu ấy là... Hoàng Minh Hạo sao? Cậu là tiểu công tử từ bé đã lẽo đẽo theo chàng ư? Là vị Vương phi mà ngay từ đêm tân hôn... đã bị hắn vất bỏ, chưa một lần đến thăm? Luôn tự nhốt mình trong Lộ Uyển viện, rất ít khi ra ngoài? Mà đâu, là do hắn cấm túc đó chứ. Người mà không ngại dùng thủ đoạn để trở thành Vương phi của hắn, cướp mất chiếc ghế đó của Lưu Vân. Nếu để cậu ta ra ngoài, chắc chắn sẽ hại Lưu Vân mất.
Ở bên này, Minh Hạo suýt chút nữa là ngã dập mặt.
Trường Tĩnh lo lắng hỏi:
- Vương phi, người vừa đi đâu vậy? Em tìm người mãi mà không thấy. Em lo quá.
Minh Hạo quay đầu cười:
- Đi dạo ý mà!
---------------
Thư phòng
Phạm Thừa Thừa đang tựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Nhưng trong đầu không ngừng hiện lên thân ảnh của thiếu niên ấy. Hắn cảm thấy rất lạ. Nếu là Hoàng Minh Hạo, cớ gì lại không nhận ra hắn? Theo như trí nhớ của hắn về Vương phi này thì lúc bé phiền phức, vướng víu, khi là thê tử thì trầm lặng, ít nói ra thì chẳng còn gì.
*còn tiếp*___________________________________________________
Xin chào mọi người! Có ai biết hôm nay là ngày gì ko nhỉ??? Chính là sinh nhật Bảo Bối của chúng ta đó =))) Vì vậy nên tôi sẽ đăng liền 3 chap để chúc mừng sinh nhật bé Hạo hihi. Chúc Bảo Bối tuổi mới xinh trai hơn, gặp nhiều may mắn và luôn luôn hạnh phúc!!! Luv u <3
19.02.2002-19.02.2019
BẠN ĐANG ĐỌC
[XUYÊN KHÔNG] [THỪA HẠO] Vương Phi Thất Sủng
FanfictionTên gốc: Vương phi thất sủng: Lộ Lộ! Nàng dám!? Tác giả gốc: Đặng Thảo (nick: @ddang_thao) Thể loại: Xuyên không, Cổ đại, gia đấu, Ngược( chủ yếu ngược tiểu tam), sủng, HE Văn án: Sinh viên nghèo ngành du lịch Hoàng Minh Hạo vô duyên vô cớ xuyên về...