Hãy đọc fic này trong trạng thái nhẹ nhàng nhất có thể, nếu các cậu vẫn nhớ đến Jung DaeHyun và Yoo YoungJae của B.A.P nhé. Mình viết fic này lúc mình 14 tuổi nên nó cũng hơi buồn cười, đọc lại thấy hoài niệm ghê. Ngôn từ lủng củng trẻ con, mong là các cậu không chê ^^
-Tớ ....yêu ....cậu...làm ... người ...yêu.....
Hắn ta đang nói dở chừng, liền dừng lại khó chịu cắn chặt môi mình lúng túng mà che đi khuôn mặt đang đỏ ửng. Người hắn vã ra mồ hôi trộm từ bao giờ không hay, rồi bỗng hắn ta muốn nói thêm vài câu nữa, thì cổ họng bất chợt nghẹn ứ lại không phát ra được từ ngữ nào hết. Thở dài, cảm thấy bất lực xấu hổ trước mặt người đẹp đang ngồi đối diện mình
Người đẹp ngồi đó mặt cứ ngơ ra, vì thực tế hắn ta nói nhỏ quá một chữ người đẹp cũng nghe không ra .. ầm ừ một lúc người đẹp hỏi lại hắn
-DaeHyun à, cậu vừa nói gì thế? xin lỗi nhé tớ không nghe rõ
Nghiêng người sang trái để nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, khoe miệng cậu có nhếch lên thành một nụ cười đáng yêu đến mê dại.
-Mặt cậu đỏ lử kia !!!!
DaeHyun nghe vậy mặt càng ngày càng đỏ hơn xua tay liên tục. Mồm cứ liên thoắng
-Không phải! Không phải mà
- Vậy...vừa nãy cậu nói gì thế nói lại đi
DaeHyun lại về chế độ đơ người, mãi một lúc sau mới hoàng hồn tay thì gãi đầu, tay kia cho xuống gần túi quần lục lục gì đó. Lôi ra một mảnh giấy nhỏ màu xanh lá kẹp ở giữa lòng bàn tay. Mắt vừa liếc trộm mảnh giấy,vừa nhìn người đẹp, vừa nói như đọc thuộc
- Thật ra... YoungJae à! Chúng ta làm bạn của nhau cũng ba tháng trời rồi. Trong ba tháng đó, tớ đã coi cậu là một người bạn tốt tri ân. Cậu luôn giúp đỡ tớ, dù cho tớ có....
DaeHyun nheo mắt nhìn lại tờ giấy miệng lẩm bẩm
-Cái chữ quái gì đây?
Lúng túng nhìn người đẹp trước mặt. Thực chất bây giờ chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống cho nhanh thôi, Xấu hổ còn hơn cả vừa rồi
Bỗng "Hồn lỡ sa vào đôi mắt em, chiều nao xoã tóc ngồi bên rèm "
Chuông điện thoại của DaeHyun, lần này thì người đẹp của chúng ta chịu hết nổi rồi, nhịn cười từ nãy đến giờ. Cười là không còn biết trời đất xung quanh gì nữa chảy cả nước mắt. DaeHyun nhìn thế tự nhiên bày đặt bĩu môi lại, mặt xị ra tự hỏi nhạc chuông điện thoại của mình có gì không hay?
Người đẹp ngừng cười khi được sự nhắc nhờ của vị khách bàn bên cạnh, lè lưỡi ra xin lỗi DaeHyun đáng ra không nên cười như thế, sau nói tiếp
- Này...sao không nghe điện thoại thế
DaeHyun thở dài, lưỡng lự nghĩ ra cái cớ để trả lời người đẹp
- Him chan hyung gọi... à.... thì ông ấy đang siết nợ tớ, vì không trả cho ông tiền mua...Trà sữa phải rồi trà sữa cho ông ấy đó..
- À....ừ
Cái không khí im lặng lại bao bọc lấy hai người, DaeHyun không thích điều đó chút nào. Hắn nắm chắt tay lại, quyết phải nói ra tất cả lòng mình không dùng phao nữa