Có đáng không?!

51 4 0
                                    

Đứa bé?! Mất rồi?!

Thật sự bản thân đã có đứa bé của mình cùng Phương Chấn?

Nhưng ... là đã để mất rồi?!

Còn chuyện lúc nhỏ kia, người cứu mình thật sự không phải là hắn ư? Thực sự không phải là tảng băng vạn năm Phương Chấn kia ư?

Nhiếp Viễn Dương? Đó là ai?

Hình như là tên của ân nhân đã cứu mình năm xưa thì phải?

Cái tên đó rất quen? Dường như đã xuất hiện bên tai rất nhiều lần rồi. Nhưng sao đầu đau quá, không nghĩ ra được.

Lạc An An nằm trong khoang thực nghiệm với hàng loạt câu hỏi cứ vang lên trong đầu.

Hạ Lan Tư Khuynh vẫn luôn chú trọng cải cách máy trị liệu khiến nó có thể truyền được những thông tin xảy ra xung quanh vào ý thức của bệnh nhân, để khuếch đại cảm giác trí não của họ, không cho hệ thần kinh tê liệt. Hận... yêu... ghét... gì cũng được, miễn là có thể tạo nên cảm xúc là được, vì đa số những bệnh nhân phải nằm trong máy trị liệu tái sinh chính là đang nằm ngay ranh giới sống và chết. Thân thể hồi phục nhưng hệ thần kinh bị tê liệt thì dù có giữ được mạng sống thì cũng chỉ là người thực vật. Người nhà bệnh nhân cũng có thể từ đó mà trò chuyện với bệnh nhân, khơi nguồn cảm xúc bên trong họ.

Cuộc nói chuyện giữa Lạc Như Ý và Phương Chấn cứ như vậy mà lần lượt được truyền vào đại não của Lạc An An.

Haha. Cứ nghĩ là đã tìm đúng người nhưng sai thời điểm. Những điều đã làm tuyệt nhiên chưa từng hối hận qua. Nhưng không ngờ thật ra, từ lúc bắt đầu, Lạc An An cô đã là người sai về tất cả, kể cả thời điểm hay nhìn nhận một người đều sai.

Để rồi đến cuối cùng, trong đoạn tình duyên không được ông trời ủng hộ này, từ lúc bắt đầu cô đã là người được định sẵn sẽ là kẻ thãm bại rồi.

Thảm bại đến nổi khiến cho đến ngay cả đứa nhỏ của bản thân cũng không bảo vệ nổi.

Đều là cô cố chấp tự mình may vá tạo nên một đoạn nghiệt duyên.

Cách một lớp kính dày của khoang thực nghiệm chứa đầy chất lỏng kia, không một ai thấy từ đôi mắt đang nhắm nghiền của Lạc An An có một giọt lệ vừa chảy ra.

Giọt lệ khi vừa chảy ra đó còn chưa thấy được hình dạng liền lập tức liền hoà tan với dung dịch tái sinh, như tấm chân tình của Lạc An An cô, dù có bỏ ra bao nhiêu cũng tan biến không một dấu vết.

Thân hình cô bây giờ toàn những vết thương lớn nhỏ có đủ, toàn là vừa mới hình thành, thảm nhất là sau lưng cơ hồ còn thấy cả xương, nhưng lại tuyệt nhiên không rỉ ra một tia máu, càng khiến ai nhìn thấy cũng thêm gai người. Bóng dáng cô độc cứ như vậy bi thương chìm ngập, dập dềnh bên trong cái nơi chỉ toàn là chất lỏng lạnh buốt xanh biếc.

"Có đáng không?"

Có đáng không? Giọng nói này là ai vậy? Còn giọng điệu này nữa? Sao lại thấy rất quen thuộc? Câu hỏi này hình như đã từng nghe qua không chỉ một lần. Nhưng giọng điệu lần này hình các chút giống nhưng không giống, thật kỳ quái.

Cực phẩm bảo bối -Cha hồ ly 2:Cảm ơn vận mệnh!Kiếp này đã để anh không bỏ lỡ em.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ