Vampire

16 3 3
                                    

- Trên đời này cái quái gì cũng có thể xảy ra cả.

An hùng hồn tuyên bố.

Đáp lại cậu ta là ánh mắt thờ ơ xen chút khinh bỉ, tôi gần như không thèm chú ý đến nữa, kéo cái ghế lại và vùi đầu vào những dòng ghi chú công thức toán chằng chịt trên nháp. Sau hành động của tôi thì kéo theo cái lắc đầu của hai tên bên cạnh. Chúng cũng theo tôi trở lại bàn học, tránh ánh mắt háo hức của thằng An.

Cuối cùng chỉ còn Vy.

- Tớ nghĩ.... - Nhỏ suy tư - Cũng có thể lắm.

Mắt thằng An lại sáng rực lần nữa, tuy nhiên sự ủng hộ của Vy cũng không thể thu hút sự chú ý của chúng tôi thêm chút nào. Dĩ nhiên rồi, có điên mới tin trên đời này có ma cà rồng. Hờ, và tôi cũng không tin nổi mình lại rỗi hơi ngồi nghe câu chuyện trời ơi đất hỡi về chú ma cà rồng đáng yêu nào đó đang ám phòng tranh của trường tôi. Tôi biết, trí tưởng tượng phong phú của thằng An nên dành cho khối chuyên văn hơn là khối tự nhiên khô khan với những con số đã được khoa học chứng minh đàng hoàng và không có chuyện tự bịa ra công thức nào đó như bịa ra câu chuyện cười về ma cà rồng. Phải, điều đó là dĩ nhiên rồi.

Chỉ là, có một chuyện nằm ngoài dự tính, lệch khỏi quỹ đạo công việc hằng ngày, phá vỡ quy tắc sinh hoạt của tôi. Nói cường điệu vậy thôi chứ chẳng có gì to tát đâu. Thằng An nổi hứng kéo mọi người tới phòng tranh để xem "chú ma cà rồng đáng yêu".

- Này các cậu, hôm nay trăng tròn, trăng tròn đấy. Trời ơi, các cậu tính vùi đầu vào mấy quyển sách này thay vì đi khám phá một câu chuyện li kì ư?

Tôi ném cuốn từ điển lên bàn, chán nản nói:

- Tớ thà bị mấy cuốn sách nuốt chửng còn hơn là phí thời gian làm trò cười cho Picasso, Van Gogh hay là Rembrandt,...

Ý của tôi là, phòng tranh thì treo đầy rẫy những bức chụp mấy ông danh họa thế giới, tới đó để kiếm ma cà rồng chẳng khác gì tự bảo: "Xin lỗi các cụ, tuy cháu vẽ không đẹp, nhưng cháu lại thích bắt ma..." Tôi cũng đã nghĩ tới viễn ảnh bác bảo vệ đáng kính xuất hiện trước cửa phòng và tống chúng tôi lên phòng hiệu trưởng ngay sau đó.

- Chẳng thú vị chút nào đâu. - Tôi kết thúc.

Lần này là nằm trong phạm vi tính toán của tôi. Sau cuộc biểu tình tha thiết của thằng An thì chỉ mỗi nhỏ Vy đồng hành với nó. Quái nhỉ, giờ cũng 9 giờ tối, một cô nhóc cao chưa tới mét 50 lấy đâu ra lá gan to hơn hai nắm tay của nhỏ nhỉ?

Nhưng tôi chẳng thèm nghĩ nữa, chồng bài tập cao ngất đã đủ để khiến tôi phát điên.

***

9 giờ 30 phút.

Căn phòng im ắng, tới nỗi có thể nghe tiếng ngòi bút chạy trên giấy.

9 giờ 45 phút.

Mọi người bắt đầu nhận ra sự bất thường. Phải, hai đứa khùng đó đã ra ngoài gần tiếng đồng hồ rồi. Không phải chứ, nếu không có gì thì đã về từ lâu, lẽ nào...

- Để tớ đi xem sao. - Phan đứng dậy.

- Thôi. - Tuấn phẩy tay - Chắc hai đứa nó lang thang kiếm thứ gì đó ăn cũng nên.

Gia VịNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ