Chương 2: Hồi ức

776 58 8
                                    

Làng chài nhỏ gần Vân Mộng dạo này thường xuất hiện những thứ không sạch sẽ, người dân nói đã từng thấy và cũng tận mắt thấy nó đột nhiên biến mất trước mắt họ như bốc hơi khiến họ hoang mang sợ hãi nhưng sợ nhất mục tiêu đều là những thiếu niên trẻ tuổi, hành động vẫn luôn lập lại là sờ gương mặt trong miệng thì lẩm nhẩm 'tìm được rồi' lát sau lại âm u nói 'không phải' sau đó những ai bị nó chạm vào đều mắc chứng hay quên, vừa làm xong hay nói xong lát sau liền quên. Lời thỉnh cầu được gửi đến tông chủ Giang gia Giang Trừng, trùng hợp đám hậu bối Lam gia cùng Kim Lăng có hẹn săn đêm, Giang Trừng thuận tiện quăng cho Kim Lăng giải quyết nói có chuyện cho ngươi làm không xong liền chặt chân cẩu của ngươi. Kim Lăng một bụng hậm hực cùng Tư Truy, Cảnh Nghi cưỡi ngựa đến làng chài nhỏ.

"Kim tiểu thư, ngươi phải cảm ơn bọn ta đã đi cùng ngươi đó." Cảnh Nghi cưỡi ngựa vượt lên trước ngang hàng Kim Lăng nhe răng cười có ý chọc ghẹo, ngay sau đó liền nhận lấy cái liếc mắt cực kì khó chịu từ Kim Lăng.

"Gọi ai Kim tiểu thư? Nói lại."

"Ngươi! Kim tiểu thư!" Hi hi ha ha thích thú cười một chút thì đã bị Tư Truy kéo tay áo ý nói đừng nháo nữa, Cảnh Nghi hơi mất hứng nhưng cũng nghe lời liền không chọc y nữa.

"Kim Lăng, vật đó là loại gì?" Tư Truy tiến lên trước bàn luận cùng Kim Lăng.

Kim Lăng cũng thu lại ánh mắt khó chịu, giọng bình bình đáp: "Tà linh tát quái dám ở chỗ cửu cửu giở trò. Một mình ta cũng đủ giải quyết." Ánh mắt thì liếc sang Cảnh Nghi.

"A vậy sao? Vậy chúng ta về thôi." Cảnh Nghi bị y liếc liền hứ một chút kéo tay áo Tư Truy định quay ngựa đã nghe Tư Truy thở dài vẫn là bảo hắn đừng nháo, lòng Cảnh Nghi không hiểu sao hơi chút khó chịu. Môi hơi hướng chề ra bị Tư Truy thấy được.

Tư Truy thấy môi kia chề ra có chút mắc cười nhưng không cười lớn chỉ là mỉm cười: "Không phải chúng ta cũng là hôm nay săn đêm sao, làm thêm việc này thì cũng tính là săn đêm rồi. Cảnh Nghi ngươi nói có phải không?"

Cảnh Nghi thu lại cái môi vừa chề ra, ngẫm nghĩ cũng đúng gật gật đầu tiếp tục lộ trình.

Chiều tà liền đến được làng chài nhỏ, làng chài này nằm trong vùng trung lập không phụ thuộc Vân Mộng nhưng cũng là một trong những nơi quan trọng cung cấp thủy hải sản không chỉ cung cấp cho Vân Mộng các trấn khác cũng là mối làm ăn không nhỏ.

Cảnh Nghi dừng ngựa, ngẩn người ngắm nhìn cảnh biển trước mắt lòng không khỏi có chút xao động, mở miệng liền khen nơi này hảo đẹp, thích thú nhảy xuống lưng ngựa chạy lên phía trước bờ biển thoải mái dọc dọc cát biển một chút, quay qua hỏi Kim Lăng: "Này này, nơi này tên gì nga?"

"Bán Ngư". Kim Lăng khoanh tay đứng nhìn Cảnh Nghi dọc cát nói.

"..."

Tư Truy cùng Cảnh Nghi có chút khựng lại, Tư Truy vẫn giữ nét mặt nhu hòa cũng không có biểu cảm gì ra mặt còn Cảnh Nghi hắn vậy mà ôm bụng cười, cười đến chảy cả nước mắt: "Ha..haha nửa con cá á? Nói giỡn vậy cũng thật mắc cười quá đó."

"Ta không nói chơi. Không tin thì hỏi hắn." Kim Lăng nhướn nhướn chân mày nói.

Người vừa tới, y phục giản dị nhưng lại không quá thô như những ngư dân khác xung quanh. Chắc rằng y là trưởng làng đi? Y cuối người chào hỏi, cả ba cũng hành lễ chào lại.

[Đồng nhân][Truy Nghi] KhuyếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ