Ông giáo sư

83 17 1
                                    

16 giờ 45 phút

Chúng tôi đi cầu thanh thoát hiểm xuống tầng -4 để không bị lộ. Trên đường xuống bạn Hằng với H. Anh thi thoảng lại đi loạng choạng, hai mắt đờ đẫn. Chắc họ bị ngộ độc thực phẩm sau khi ăn đồ ở máy bán hàng. Tôi đẩy cửa vào. Không có ai ở hành lang. Có một cánh cửa mở ở bên phải. Chúng tôi thò đầu vào đấy hóng xem có gì. Nhìn giống như phòng họp giáo viên. Có một chiếc bàn dài ở giữa phòng và những người mặc áo blouse trắng ngồi xung quanh. Họ đang bàn bạc rất sôi nổi về việc một dược sĩ Trung Quốc trong nhóm để lọt virus Z ra ngoài gây nên đại dịch. Ông giáo sư chúng tôi thấy ban nãy đang ngồi ở phía bên kia bàn, liên tục ghi chép mọi ý kiến cá nhân của những người còn lại. Tôi quay ra và bất ngờ chưa? Ba bạn kia đã chạy đi đâu đó, bỏ tôi lại một mình trước cửa phòng họp của mấy ông bà giáo sư, tiến sĩ. Tôi chạy dọc hành lang tìm họ. Toàn những cánh cửa vỡ kính, bị đóng lại, niêm phong kĩ càng. Tôi giật mình khi giẫm phải một ngón tay cái khô máu dưới sàn. Tôi lại quay xung quanh nhìn. Có nhiều vết bàn tay máu trên tường, sàn nhà thì nhớt nhớt dính dính. Trần nhà còn có một con ngươi mắt dính bết trên đó. Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Một tiếng "két" vang lên. Tôi quay ra sau nhìn. Cánh cửa đối diện phòng họp bật mở. Ba người đàn ông lực lưỡng đang lôi theo thứ gì đó trông giống những cái xác vào phòng họp. Tôi nhanh chân trốn sau bụi cây cảnh. Ông giáo sư ban nãy bước ra. Hai người thì thầm chuyện gì đó, ông giáo sư bật cười khi nhắc đến "lồng kính". Ba người đàn ông mang ba cái xác ra ngoài, ông giáo sư nhìn họ với ánh mắt bí hiểm rồi quay về phòng. Tôi áp sát vào tường, ngồi im không nhúc nhích, nín thờ chờ ba người đàn ông kia đi qua chỗ mình rồi đi vào một căn phồng khác. Tôi rón rén bước đến mép cửa, liếc nhìn xem trong phòng có ai. Ba cái xác kia chính là ba người bạn của tôi, Phương Anh, Hồng Anh và Hằng. Họ chưa chết mà chỉ đang ngủ do trúng thuốc mê. Hằng và H. Anh bị một người nhốt riêng vào lồng kính, còn P. Anh bị người còn lại trói trên giường. À khoan. Người đàn ông thứ ba đâu? Tôi nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng mình. Rồi một cánh tay rắn chắc ép cổ tôi, bàn tay còn lại bịt khăn vào miệng tôi. Tôi cố vùng vẫy, la lên. Nhưng chân tay tôi như muốn rụng khỏi người, tiếng kêu của tôi nhỏ dần, nhỏ dần...

Ngày 105?

9 giờ 10 phút

Tôi tỉnh dậy. Toàn thân đau nhức. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Bên trái tôi có một cái máy trông giống máy đo nhịp tim, trước mặt tôi là một cánh cửa đã bị chốt. Bên phải tôi là một chiếc giường. Chiếc giường có bạn Phương Anh bị trói trên đấy... Đúng rồi. Tôi đang định cứu các bạn tôi. Nhưng sao tôi không thể cử động được? Tôi đang bị trói trên ghế.

Giọng đàn ông: "Dậy rồi à? Ngủ lâu thế. Không cần phải sợ đâu. Bọn tao sẽ không làm gì chúng mày."

Tôi: "Ai nói đấy? Nấp ở đâu mau ra đây."

Tôi cố gắng quay đầu ra sau để nhìn. Đó là một trong ba người đàn ông lúc nãy. Ông ta mặc quần áo ngủ, đầu trọc lóc như thầy sư, tay vung vẩy dùi cui như sẵn sàng quật tôi đến chết.

Tôi: "Đây là đâu? Các ông là ai? Sao lại bắt chúng tôi?"

Ông trọc đầu: "Thế chúng mày là ai? Vào đây làm gì? À mà sao chúng mày tìm ra hầm trú ẩn bí mật của bọn tao? Chúng mày là gián điệp đúng không?"

Đại dịch zombie - Đào mộNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ