"Chí Dũng, lần này ông nhất định phải giúp anh trai tôi, không thì cuộc đời anh ấy sẽ chấm hết." Từ Mỹ Phụng ở đầu bên kia điện thoại khổ sở cầu xin.
Ba Hàn nhíu mi "Chuyện này cực kỳ phiền toái. Bà không nhìn thấy số tiền ông ta nuốt của công ty đấy thôi."
"Chí Dũng, tôi theo ông hơn hai mươi năm, nói như thế nào thì cũng có chút tình cảm. Tôi chỉ có một người anh trai. Tôi van cầu ông, ông giúp anh ấy đi. Anh ấy biết sai rồi..."
Từ Mỹ Phụng đối với người anh trai này cũng có chút tình cảm, cha mẹ bà đều đã đi sớm, anh trai là người chăm sóc bà.
"Nếu như tôi có biện pháp, tôi nhất định sẽ giúp, hiện tại chuyện này cực kỳ khó giải quyết, chứng cớ đều bất lợi đối với Đạt Vĩ. Tôi mhuoons giúp cũng không thể làm gì." Trình Chí Dũng thở dài một hơi.
"Ông ngẫm lại, nhất định có biện pháp. Nói thế nào thì trước kia anh ấy cũng trợ giúp ông rất nhiều mà..."
"Được rồi, tôi biết rồi. Tôi sẽ cố hết sức." Trình Chí Dũng nghe thấy Từ Mỹ Phụng nhắc tới mấy chuyện này có chút không kiên nhẫn.
Bà ta lại vẫn muốn nói thêm gì đó, Trình Chí Dũng nói một câu hiện tại tôi bề bộn nhiều việc, liền cúp máy luôn.
Từ Mỹ Phụng oán hận nhìn điện thoại, nắm chặt quả đấm, bà ta biết ngay người đàn ông này không đáng tin cậy mà, nghĩ đến anh trai vẫn rất đau lòng. Nhưng bà chỉ là một người phụ nữ yếu đuối (yếu a~~~~), hiện tại có thể làm gì chứ?
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Trình Khả Hinh mở cửa thấy bộ dáng của mẹ cô ta bị dọa hoảng sợ. Tóc, trên mặt vương nước mắt, nếp nhăn đã xuất hiện, phấn trên mặt cũng loang lổ, nhìn qua có chút dọa người.
Mẹ của cô ta, cô ta hiểu rất rõ, ở nhà cũng phải trang điểm thật xinh đẹp, tùy thời nghênh đón ba của cô ta đến. Hiện tại bộ dáng chật vật này khiến cô ta rất ngạc nhiên.
"Mày còn có mặt mũi hỏi, nếu không sinh ra cái đồ vô dụng như mày, hiện tại tao sẽ thảm như vậy sao? Nếu mày là con trai, hiện tại tất cả tập đoàn Hàn thị nhất định sẽ là của tao (hứ, TCD còn k được, bà lấy tư cách gì). Bác mày còn có thể gặp nguy hiểm như vậy hay sao?" Từ Mỹ Phụng thấy Trình Khả Hinh tiến vào, ngẩng đầu gầm thét với cô ta, giống như cô ta mới là đầu sỏ gây nên chuyện này.
Trình Khả Hinh đương nhiên biết mình bị giận chó đánh mèo, cúi đầu đứng ở một bên không nói lời nào. Kỳ thật trong công ty cũng có nghe thấy chuyện của bác, cảnh sát nghênh ngang tiến vào bắt ông ta mang đi, muốn người khác không biết cũng khó.
Tâm trạng cô ta bây giờ cực kỳ phức tạp, một mặt cảm thấy may mắn vì người trong công ty còn không biết ông ta là bác của cô ta, một mặt lại oán trách bác làm việc thất sách, thật ra cô ta có thể dựa vào thân phận con gái nuôi công với sự hỗ trợ của bác mà có thể dữ được một vị trí riêng cho mình. Hiện tại cô ta lại càng phải cố gắng hơn rồi .
Đột nhiên khuôn mặt Từ Mỹ Phụng trở lên hung dữ kêu lớn, "Không đúng! Đây đều là con ranh chết tiệt kia làm hại! Toàn bộ đều vì con ranh chết tiệt kia!"
Trình Khả Hinh đương nhiên biết người kia là ai...
Những việc như vậy từ đó bắt đầu, Hàn Mai Mai lại xử lý thêm mấy trợ thủ đắc lực của ba Hàn.
Kỳ quái là ba Hàn vẫn án binh bất động, Hàn Mai Mai cảm thấy sự tình tiến triển được quá mức thuận lợi, có chút bất an. Trái lại sau khi ông nội biết, lại để mặc cho cô tạo ra một cuộc chiến lớn.
Ngày đó đến dự tiệc mừng thọ Ngụy lão thái thái, Hàn Mai Mai chọn một bộ sườn xám, sườn xám cách tân ôm sát lấy dáng người lồi lõm tuyệt đẹp của cô, nhưng lại mang theo khí chất của người phụ nữ phương Đông.
Ở trong hộp trang sức chọn một đôi hoa tai trân châu, kết hợp với bộ quần áo cực kỳ hợp.
"Tiểu thư, Lục nhị thiếu gia đến, cô nhanh lên một chút." Dì Trương thúc giục nói.
Dì Trương so với Hàn Mai Mai còn hưng phấn hơn, trước kia, Ngụy tiên sinh bộ dáng đẹp trai, đáng tiếc tính tình quá lạnh lùng, hiện tại Lục nhị thiếu gia cũng cực kỳ đẹp trai, tính tình rõ ràng so với Ngụy tiên sinh kia tốt hơn rất nhiều, ngay cả đối với bọn hạ nhân bọn họ cũng nho nhã lễ độ, nếu tiểu thư có thể cùng với cậu ấy, nhất định sẽ không chịu ủy khuất.
Nếu Hàn Mai Mai biết dì Trương mơ mộng nhiều như vậy, nhất định sẽ thổ huyết.
Cô đang soi gương đeo hoa tai, bị dì Trương gọi khiến cho hoảng sợ, tay run lên, vòng tai liền rơi xuống đất.
Hàn Mai Mai vừa muốn cúi xuống nhặt hoa tai.
Một bàn tay xinh đẹp, thon dài có lực, rõ ràng không phải tay con gái thay cô nhặt lên.
"Mai Mai, em mặc bộ quần áo này, khiến anh không nhận ra rồi. Rất đẹp." Lục Giai Duệ ca ngợi nói.
Hàn Mai Mai từ trong tay Lục Giai Duệ cầm lấy chiếc hoa tai, vừa đeo vào vừa nói đùa, "Anh mới khiến em không nhận ra đó. Lớn lên đẹp trai như vậy, chọc mù cả mắt của em. Em và anh cùng đi ra ngoài không biết có bị mấy cô gái kia đánh cho một trận không nữa?"
Ý cười khóe miệng Lục Giai Duệ càng đậm.
Hôm nay Lục Giai Duệ mặc một bộ đồ Tây màu trắng, nhìn qua càng thêm phong độ, giống như từ trong truyện tranh đi ra vậy.
Dựa vào lương tâm mà nói, Hàn tiện tiện tuy hời hợt nhưng vẫn rất có lực hấp dẫn, không thì thời điểm cô đọc sách, mấy nữ sinh kia cũng không nhờ cô chuyển thư tình liên tục.
Hiện tại công thêm khí chất ôn như trên người Lục Giai Duệ, lại càng thêm hấp dẫn. Đáng tiếc Hàn Mai Mai đối với khuôn mặt này khả năng miễn dịch rất mạnh.
Hàn Mai Mai ngồi ở trong xe Lục Giai Duệ, có chút rầu rĩ, nhất định là ông nội gọi anh ta đến, cô do dự một chút mới lên tiếng nói, "Anh Giai Duệ, lại là ông nội gọi anh tới hả, kỳ thật không cần phiền toái như vậy, bản thân em cũng có thể đến đó."
Lục Giai Duệ ấm giọng nói, "Có thể làm lái xe cho một cô gái xinh đẹp như vậy là vinh hạnh anh, cầu còn không được "
Hàn Mai Mai dừng một chút lại nói thêm, "Nhưng không phải lúc nào anh cũng có thời gian, cũng có việc cần anh làm. Nếu lần sau ông nội có gọi, anh có thể cự tuyệt."
Hàn Mai Mai nghĩ thầm, lần này tôi đã nói rõ chưa.
"Kỳ thật tất cả cũng không phải là do ông nội, anh cũng rất vui khi nhìn thấy em." Lục Giai Duệ cong cong khóe miệng, đáy mắt mang theo ý cười nói.
"Anh Giai Duệ, ý tứ của ông nội anh còn không biết sao? Anh sẽ không phải muốn cùng với em đó chứ."
"Chẳng lẽ Mai Mai không muốn cùng với anh hay sao?" Lục Giai Duệ hỏi ngược lại.
Đây tới cùng là chuyện gì vậy! Hàn Mai Mai ở trong lòng gầm thét.
"Mai Mai, ý tứ ông nội anh không phản đối, đương nhiên quan trọng là ... Ý kiến của em, em nguyện ý làm bạn gái anh chứ?" Lục Giai Duệ không nhanh không chậm nói,
"..." Không phải anh ta nên theo đuổi nữ chủ cơ mà? Hiện tại là ý tứ gì?
Lục Giai Duệ biết Hàn Mai Mai thích Ngụy Nhất Minh, thấy cô trầm mặc, cho rằng cô còn yêu Ngụy Nhất Minh, "Chẳng lẽ Mai Mai vẫn thích Nhất Minh? Kỳ thật..."
"Anh Giai Duệ, em không thích Ngụy Nhất Minh, nhưng em cảm thấy chúng ta cũng không thích hợp." Hàn Mai Mai khẩn trương giải thích.
Lục Giai Duệ trầm mặc một hồi, "Được, ý tứ của em anh hiểu được."
Nghe thấy Lục Giai Duệ nói như vậy, Hàn Mai Mai thở dài nhẹ nhõm một hơi.(thế là chào tạm biệt Lục ca, sau này tần số xuất hiện của Lục ca sẽ ngày càng giảm)
BẠN ĐANG ĐỌC
NỮ PHỤ XOAY NGƯỜI TIẾN CÔNG CHIẾM ĐÓNG
Любовные романыNỮ PHỤ XOAY NGƯỜI TIẾN CÔNG CHIẾM ĐÓNG (Tác giả :Ái Phát Ngốc Đích Tiểu Lung Bao) Hàn Mai Mai khóc không ra nước mắt, vừa tỉnh ngủ cư nhiên xuyên vào trong tiểu thuyết, mà cô lại là nữ phụ ác độc. Cái gì! Nhóm người nam chủ sao lại đều theo đuổi cô...