(nguồn: thegioiaudio.org)
Chương mở đầu
Hồi ức
"Hắn trầm luân (chìm đắm trong bể khổ), hắn vấp ngã". Các ngươi năm lần bảy lượt cười nhạo, hãy biết rằng, hắn vấp ngã thì vẫn ở cao hơn các ngươi. Hắn vui quá hóa buồn, nhưng ánh sáng mạnh mẽ của hắn sẽ nhanh chóng đẩy các ngươi vào nơi tăm tối. - Ni Thái.
Tôi đã ngủ bao lâu rồi?
Hiện tại xem xét vấn đề này đã không còn ý nghĩa nữa. Tôi vốn không định mở mắt, thì bỗng trong mũi tràn ngập đủ loại mùi vị đáng ngờ. Tôi hít hít mũi, nhận ra vị thịt kho tàu, thịt bò, hành tây, gà rán KFC, rượu nút lá chuối rẻ tiền, đậu tương có mùi hơi giống lúc vừa cởi giầy.
Tàu hỏa Trung Quốc vĩnh viễn là như vậy, giống như một nhà ăn của doanh nghiệp lúc đêm khuya. Nếu chẳng may bạn không không mua được vé giường nằm, mà chỉ có thể chen chúc tại toa ngồi cứng, thì cũng giống như đồ ăn đã để qua đêm bất kể bạn có thích hay không cũng đều phải nuốt xuống mà mùi vị đều có cảm giác giống nhau tựa như sương mù, dày đặc, dinh dính, phủ mờ mắt bạn.
Tôi vặn mở một chai nước khoáng, uống một hơi hết gần nửa chai, sau đó chậm rãi lấy từ trong túi ra chiếc kính đeo lên. Trước mắt mọi vật nhìn cũng rõ ràng hơn rất nhiều.
Đối diện tôi là một người đàn ông trung niên vẻ mặt ngây dại, mặc áo bành tô dày, trong tay nắm chặt một chiếc cặp da màu đen (hai tay đầy nếp nhăn, vô cùng xù xì thô ráp), giày da dưới chân nứt toạc, mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ, y phục đơn giản, diện mạo bình thường, đang nhắm mắt nghe MP3 (hàng sản xuất trong nước, cũng có vẻ đã dùng lâu lắm rồi). Bên trái tôi là một cụ già giống như tôi đang dựa trên bàn mà ngủ, một chút nước bọt chảy qua khóe miệng xuống bàn thành một bãi lập lòe phát sáng. Tôi nổi hứng thu hồi lại ánh mắt tẻ nhạt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bây giờ đang là đầu mùa xuân trời đầy sương mù, tàu hỏa vừa đi qua một mảnh ruộng hoang vắng, không có nông dân gieo trồng như tôi tưởng tượng, ngay cả trâu bò cũng không nhìn thấy, thấp thoáng lác đác mấy gian nhà thấp bé, một vài đứa nhỏ mặc áo bông dày đang chơi đùa trước cửa, bọn chúng đang chơi trò gì nhỉ? Hạnh phúc của trẻ con chỉ đơn giản như vậy, có lẽ chỉ cần được trốn tìm đuổi bắt trong bụi bặm, chúng cũng vui vẻ lắm rồi
"Này", tôi túm lấy nhân viên phục vụ đang cố sức xuyên qua đoàn người: "Bao giờ có thể bổ sung vé giường nằm?"
"Đợi lát nữa đi, không thấy hiện tại đang bận như vậy sao?" Nữ nhân viên căng mặt khó chịu nói: "Thật đáng ghét, còn xuân sắc gì nữa đâu, lại còn ở chỗ đông người nữa chứ." Cô ta nhìn lướt qua đám người chen chúc trong toa, người nào người nấy đều tràn đầy mong đợi nhìn vào chỗ ngồi của người phía trên, hy vọng một người nào trong số đó đứng dậy xuống tàu. Mà dừng tầm mắt trước hai người ngồi xéo trước mặt.
Đó là một nam một nữ. cô gái ngồi sát cửa sổ, người đàn ông bên cạnh cô, nằm bò trên bàn. Cô gái kia tuổi còn rất trẻ, hình như là một sinh viên, nét mặt sợ hãi, thỉnh thoảng đẩy nhẹ người đàn ông bên cạnh một cái, người đàn ông kia mỗi lần bị đẩy ra một chút, lại ngoan cố sát lại lần nữa. tôi để ý thấy bả vai người đàn ông hơi lay động.