One

250 22 0
                                    

"Đừng là một kẻ mít ướt bởi khi bạn khóc quá nhiều người ta có thể an ủi bạn một lần, hai lần nhưng không có nhiều hơn. Những lần sau người ta cho rằng việc ấy là một điều hiển nhiên và sẽ bỏ mặt bạn một mình. Còn khi bạn phải đối mặt với nỗi đau lớn đến mức chỉ có thể bật cười, họ lại cho rằng bạn rất ổn."

Jimin ngồi một mình trong phòng ngủ, ngón tay cái lướt liên tục trên màn hình điện thoại đang phát sáng, hiện ra các tin tức về nhóm, BTS. Các bài báo ca ngợi nhóm rất nhiều nhưng lẫn trong số đó cũng có không ít các bài chê bai không phải về tài năng, ngoại hình hay nhân cách của cả nhóm, chỉ đơn giản là giọng hát không ổn định và giới tính không xác định của anh thôi.

Có ai ngờ được rằng một người đọc những bài viết bôi nhọ mình lại có thể thản nhiên mỉm cười như này không. Ồ không, là gượng cười mới đúng. Anh đã gặp bao nhiêu lời góp ý như này rồi thì cần gì phải đau buồn cho họ càng thêm đắc ý. Vẫn là nên cố gắng tập luyện thêm, làm cho chính mình càng thêm hoàn hảo để chúng nó ghen ăn tức ở.

Nhưng liệu những suy nghĩ này sẽ chính xác một trăm phần trăm, chẳng phải đâu. Anh cũng có chút chạnh lòng, buồn bã khi biết bản thân mình thật kém cỏi so với mọi người, nhất là cậu bạn tri kỷ Taehyung. Các anh, cậu và em thật là những kẻ tuyệt vời mà cậu từng gặp, cuồng nhiệt với niềm đam mê chưa bao giờ dập tắt và tỏa sáng trên sân khấu như những vị thần của buổi trình diễn.

Nhưng mà anh nói những điều này làm gì, chỉ là vì anh quá lo lắng. Anh có bao giờ nói với ai rằng anh không sợ người khác nói xấu chính mình, chỉ sợ bản thân vì mình mà cả nhóm bị ảnh hưởng tiếng xấu.

Anh luôn là con người của sự cho đi, không muốn nhận lại quá nhiều nhưng lại muốn cho đi gấp đôi phần ân huệ của người ta. Mỗi khi cảm thấy bản thân có thể khiến người khác tổn thương, lòng anh vỡ tan thành từng mảnh nhỏ như một trái tim bằng giấy. Mỏng manh và rất dễ bị xé vỡ vụn.

Anh luôn là một con người nhạy cảm đối với mọi người, không ai có thể che giấu nỗi đau của họ với anh nhưng mà anh lại chẳng cảm nhận được nỗi đau của mình nên vẫn tự hào mình là người hạnh phúc hơn mọi người, cần phải bù đắp cho họ. Nhưng mà nếu ai luôn hạnh phúc, ông trời sẽ ghen tị và trao cho họ nghìn kiếp bất hạnh.

Thế nên Park Jimin không hề biết, bản thân mới là kẻ đáng thương.

Anh ngồi đơ người một lúc, ngón tay cái vẫn vô thức lướt qua các tin tức rất nhanh nhưng anh chẳng hề đọc nổi một chữ nào nữa cả. Bởi tâm trí anh vẫn mãi suy nghĩ về một người, Jungkook.

Khi nhìn thấy dòng giới tính không xác định, anh nghĩ ngay tới em, một cậu bé nhỏ hơn anh tận hai tuổi, dễ thương với nụ cười tựa một chú thỏ con. Anh không thể ngừng nghĩ về em với những suy nghĩ hối hận, cảm thấy bản thân tội lỗi tựa một Sinner.

Phải rồi, chính anh đã biến em thành một kẻ bị khinh miệt ngay tại chính quê hương của cả hai. Anh đã gieo rắc vào đầu em hai từ đồng tính và giờ đây, anh không thể nào tiếp tục biện hộ cho những hành động sai trái trong quá khứ là vì tình yêu được nữa.

[Threeshot][KookMin] Viễn TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ