Chapter I

26 1 0
                                    


Thượng Hải phồn hoa đô hội là nơi tập trung của đông đảo tầng lớp thượng lưu, chỉ cần liếc mắt một cái bao quát thành phố liền thấy được nó xa hoa nhường nào.

Uông Cảnh tháo rời cà vạt khỏi cổ, tựa người vào lan can tầng thượng ngắm nhìn thành phố về đêm vẫn rực rỡ, cố gắng hít lấy từng ngụm không khí hiếm hoi trước khi lại bước chân vào những gian phòng nồng nặc mùi rượu cùng với mùi khói.

Hai năm kinh nghiệm làm việc ở các Bar lớn nhỏ đã dạy cậu làm sao để quen với cái không khí náo nhiệt từ những sàn nhảy và ánh đèn lập lòe lúc mờ lúc tỏ.

Bản thân Uông Cảnh vốn không thích sự náo nhiệt, từ nhỏ đã thích một mình ngồi bên cửa sổ đọc sách, ngẩn ngơ ngắm mây trôi qua đầu. Sau khi chân ướt chân ráo đặt chân tới Thượng Hải này đã dần phải quen với hoàn cảnh cùng lối sống nơi đây.

"Uông tiền bối, anh là làm gì ở đây vậy?" Từ đằng sau có tiếng mở cửa, rồi một cậu nhóc tầm 17 tuổi vận y phục tiếp thị bước vào, mồ hôi lấm tấm chảy dọc theo chiếc mũi thẳng thanh tú.

Uông Cảnh đột nhiên bị làm phiền, giật mình quay lại, nhận ra thân ảnh quen thuộc mới cười cười đáp lời người nọ: "Hóng gió chút thôi, cậu lại lên thăm Tiểu Thu đấy à?"

Đối phương bị nói trúng, cười rộ lên, một bên lúm đồng tiền lõm vào, khẽ gãi đầu: "Vâng, tiền bối đừng để ý em..."

"Này này, Đoàn Xuân, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi" Uông Cảnh nửa đùa nửa thật nạt người nọ "Đừng có mở miệng ra là câu tiền bối treo trên môi thế, thoải mái lên thì có làm sao? Hay cậu không coi tôi là bạn nữa rồi?"

Đoàn Xuân nghe vậy cuống quít xua tay, bộ dáng khó xử giải thích: "Không phải không phải, tiền bối tuyệt đừng nghĩ như vậy, là em tôn trọng anh nên mới..."

Uông Cảnh phì cười, một tay đưa lên vò rối tung mái tóc vốn đã chẳng gọn gàng của cậu hậu bối: "Thôi nào, cậu chẳng vui gì cả, không cần cứng ngắc như thế, cứ gọi là Uông Cảnh hay anh Cảnh như mọi người là được rồi."

Đoàn Xuân ứng thanh, vội vã gật đầu lia lịa tỏ vẻ đã hiểu, đoạn lùi xuống một chút,đề cao âm lượng mà gọi một câu: "Tiểu Thu!"

"Meow..." Có tiếng Tiểu Thu đáp lời. Uông Cảnh nhìn chú mèo tam thể từ một góc khuất nghe tiếng ba nó gọi liền vội vã lao ra, nhảy vào lòng Đoàn Xuân, trong đầu không đừng được dấy lên chút hoài niệm, về tuổi thơ cùng với người cha quá cố của mình.

"Thôi, cậu cứ ở đây một lúc nữa." Uông Cảnh không dựa vào lan can nữa, đứng thẳng người dậy vươn vai một cái rồi nói tiếp "Bảo với anh Trương tôi có việc về sớm nhé."

Đoàn Xuân xem ra đã nghe câu này tới quen tai, không hỏi nhiều liền hiểu, gật đầu ứng thanh. Uông Cảnh rút điện thoại kiểm tra giờ, chào tạm biệt cậu nhóc hậu bối rồi chậm bước xuống khỏi tầng thượng.

Thượng Hải những đêm mùa đông như thế này rất lạnh, chiếc áo khoác ngoài có kéo vào tới đâu vẫn là thấy không đủ ấm. Uông Cảnh kéo cao chiếc khăn quàng cổ, ngẫu nhiên hắt xì một cái. Mũi và các đầu ngón tay đỏ ửng, thân thể nhỏ bé rét tới run cầm cập vẫn từng bước chậm chậm đi ngược lại dòng người đông như kiến cỏ.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jun 05, 2019 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[Đam mỹ] Uông CảnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ