Chương 37

7.5K 454 11
                                    



Để "đền bù" cho sự ủy khuất của Kim Trí Tú, Trân Ni đành dành ra vài tiếng đồng hồ đi trung tâm mua sắm để chị ấy mua đồ cho cô. Thật ra cô không hứng thú lắm với việc này, bởi khi nào có mẫu mới, người nhà đều cho người hầu chuyển tới. Dĩ nhiên cô không cần đích thân đi mua, nhưng cũng có thể tự đi nếu thích. Cô rõ ràng có thể từ chối, thế nhưng chị ấy là muốn tự chọn quần áo cho cô, cũng không có gì là không thể



"Chiếc áo này hợp với em đấy" - Trí Tú chọn lấy một chiếc áo khoác mỏng màu xanh nhạt - "Đông sắp qua rồi, trời cũng ấm lên, em mặc loại này rất hợp này"



Cầm chiếc áo Trí Tú chọn, cô cứ nghĩ sẽ như trong các bộ phim tình cảm Hàn Quốc mẹ cô thích xem, nhân vật công vừa bước vào đã gọi mang tất cả mẫu mới ra gói lại, rồi nhân vật nữ thụ thì ngơ ngác đứng một góc chẳng hiểu gì, đến khi hoàn hồn thì đã nhận ra trên tay là đủ loại túi xách rồi. Thế nhưng không, Kim Trí Tú thì khác, chị tỉ mỉ soi xét từng chiếc áo, chiếc váy, thấy nó không có một lỗi nhỏ nào mới đưa cho cô. Chị cầm lên một chiếc váy quây màu xanh bạc hà, dài qua gối, rồi lấy một chiếc áo khoác ren ngắn màu trắng đưa cho cô




"Mau vào thử xem" - Chị mỉm cười nhìn cô. Những nhân viên xung quanh hết nhìn lại nhìn, thì thầm to nhỏ "Cô gái ấy thật may mắn a... có người yêu chăm sóc như vậy"



"Xem chừng chính là được yêu rất nhiều nha, coi chị ta cười tươi chưa kìa..."



"..."



Trân Ni nhận lấy chiếc váy cùng áo, đi vào bên trong, thay quần áo, lúc mặc chiếc váy xanh kia vào mới phát hiện, thì ra là kéo khóa sau. Thật... Tuy khó khăn trong lúc kéo khóa nhưng cô vẫn thủy chung không nhờ bất kì ai. Vất vả mãi mới kéo xong, cô khoác thêm chiếc áo rồi ra ngoài



"Thật đẹp" - Kim Trí Tú trên tay đã là vài chiếc váy cùng quần áo, mẫu mới của mùa xuân tới



Trân Ni soi gương, màu xanh bạc hà thật mát, quây phía trên bộ ngực căng tròn, hình xăm thoáng lộ, bên dưới bó qua eo rồi thả ra nhẹ nhàng đến đầu gối. Tóc xoăn dài xõa tung tùy tiện buông vài sợi qua vai, trên môi là nụ cười hài lòng



"Cũng được" - Cô không nặng không nhẹ nói một câu


Cũng được? Trí Tú khóc không ra nước mắt, khen một câu rất khó khăn với cô sao? Thật khắt khe. Nhưng đương nhiên chị không thể nói ra rồi



"Vậy em thử thêm mấy bộ này đi" - Trí Tú đưa cho cô đống đồ vừa lựa được, cô cũng không phàn nàn gì mà cầm lấy rồi quay vào phòng thay đồ



Yêu Bà Xã Lạnh Lùng [JenSoo][Edit]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ