Chương 6

1.5K 210 31
                                    

Mẫn Doãn Kỳ tỉnh dậy từ cơn mê man, hắn không biết giờ là canh bao, cũng không biết mình còn ở tại ngục lạnh hay đã đến nơi nào tận cùng u minh. 

Đuốc đã cháy hết tự bao giờ, trong không gian văng vẳng tiếng côn trùng kêu, còn có tiếng nguời đau đớn rên rỉ xa xa. Đôi con ngươi dần thích ứng với bóng tối, hắn nhìn thấy một vệt sáng bạc lẻ loi xuyên qua khe cửa sắt nhỏ trên cao.

-Trời đã tối rồi...

Mẫn Doãn Kỳ đưa tay hứng vệt trăng, giọt bạc nhẹ đậu giữa lòng bàn tay, chiếu sáng màu da tái nhợt. Hắn nhìn chỉ tay đầy vết ngang dọc, bỗng nhớ về xưa qua đường được thầy số trẻ tuổi bói cho một quẻ:

-Công tử này a, sẵn đã mang kiếp bạc mệnh, chỉ sợ sau ngoài còn vững trãi, trong tâm lụi tàn, số kiếp lao đao. Công tử là tay hứng lệ, ta khuyên ngươi một câu, sớm tách nên tách, lâu tách vẫn nên tách, dây tơ ba đầu, ngươi giữ không nổi đâu.

Khi ấy Điền Chính Quốc muốn hỏi rõ, hắn còn cười cười cho qua, nghĩ bất quá chỉ là lời phỏng đoán, mệnh ta là do ta định, muốn thế nào chính là ta chọn đường.

Điền Chính Quốc hãy còn nán lại, lại bị hắn kéo đi, bao năm tưởng đã bỏ sau đầu, hôm nay tức cảnh lại hiện về.

Dây tơ ba đầu, là chỉ cái gì đây?

Tiếng cửa ngục mở ra, Mẫn Doãn Kỳ yên lặng, hai tên cai ngục vạm vỡ bước đến phía hắn, không nói một lời kéo hai tay hắn lôi đi. Mẫn Doãn Kỳ không thể phản kháng, hắn cũng không nghĩ sẽ phản kháng, mặc cho mình bị lôi đến tiểu viện của hắn ném vào phòng khóa cửa.

-Thiếu gia!

Hoa Nhi ngồi trong đợi mãi, thấy hắn trở về vội ra đỡ lấy. Nàng nhìn chủ tứ cả người hoa phục giờ đã dính đầy đất bẩn, một bên cánh tay bị ai nắm đến tím bầm, nước mắt không kìm được lại rơi.

-Thiếu gia người có sao không...hức.... nô tì xin lỗi....n...nô tì không cản được người...

Mẫn Doãn Kỳ thở dài, đưa bàn tay còn lành lặn lên xoa tóc nàng:

-Nín đi Hoa Nhi, này thì có gì là lỗi của ngươi chứ.

Mẫn Doãn Kỳ bị giam trong tiểu viện, không được xuất ngoại, cũng không biết gì tin tức bên ngoài, Kim Thái Hanh không đến gặp hắn.  Hắn cả ngày ngẩn ngơ, không biết ngày mai sẽ biến đổi gì, hay vẫn chỉ là vô nghĩa ngồi đây.

-Tiểu Hoa, đi tìm cho ta một cây cổ cầm.

-Dạ.

Hoa Nhi đi, lúc sau đã mang về cho hắn được một cây cầm gỗ hương. Mẫn Doãn Kỳ thử gảy, âm thanh đàn cao vút trầm bổng, khỏi nói so với cây trước của hắn tốt hơn nhiều lắm. Hắn không biết nghĩ đến gì bắt đầu ngồi đàn. Tiểu viện lại như quay về nhiều xuân trước ở phủ Mẫn gia, ngày đêm đều tràn đầy âm cầm thánh thót

Lâu ngày, không hiểu sao lại tự tạo cho mình được một khúc, Hoa Nhi khen không ngớt, khuyên hắn chọn lấy một cái tên hay:

-Thiếu gia, ngươi chọn đi a, tên hay thật hay đó. Sau có được thả ra, ta nhất định đem khúc này đi khoe tứ hướng, nói cho cả giang hồ ta có vị chủ tứ tài giỏi đến mức nào!

[VKookGa] Nhất Ngữ Ái_HoànNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ