XXXIV - CUỘC GỌI KHÔNG ÂM THANH

11.9K 745 53
                                    



- Lisa, chị...... - Chaeyoung giật mình, nhìn chồng mình đang đứng ngoài nắng chờ mình. Mặc dù bệnh của cô cũng đã hoàn toàn xem như hết hẳn, nhưng vẫn cứ thấy xót.

Cô im lặng, nhìn cặp trai gái trước mặt mình, vội mở cửa xe, trèo vào trong rồi phóng đi. Nước mắt lăn dài trên khóe mi.

- Chồng em, hình như chị ấy hiểu lầm cái gì đó. Ơ nhưng mà.....em nói đã li dị rồi, chị ấy còn đến đây làm gì? - Jack leo xuống, dẫn xe vào sân rồi quay đầu lại nhìn nàng. 

- Em không biết, nhưng thật ra, em và chị ấy, chưa có kí vào đơn, chỉ là nói suông. - Chaeyoung cầm trên tay bộ tranh thêu, buồn bã đi vào. 

Cả hai ngồi vào bàn ăn trong phòng khách, Chaeyoung mới kể cho anh nghe mọi việc.
Jack nghe xong chỉ thở dài :

- Trong chuyện này, ai cũng có lỗi. Em không thành thật nói cho chị ấy nghe về bản hợp đồng, đã vậy bản hợp đồng còn ghi rõ là phải giả vờ yêu thương chị ấy, chị ấy nổi giận cũng đúng. Người bị bỏ rơi sẽ vô cùng nhạy cảm, chỉ cần một chuyện nhỏ cũng nghĩ rằng người ta sắp rời bỏ mình, rất tội nghiệp. 

Chaeyoung im lặng, không nói gì, nhìn bộ tranh thêu mới vừa đem về, nét mặt suy tư.

- Em sẽ không về đó nữa đâu. Cứ để chị ấy sống bình an như vậy đi, không có em có lẽ chị ấy sẽ tốt hơn. Em chỉ toàn đem tới buồn phiền cho chị ấy thôi.

Thật? Không về? Chắc không? - Jack nhìn nàng nhướn nhướn mắt. 

- Anh lo đi làm đi, trưa về ăn cơm với em. - Chaeyoung trừng mắt với anh rồi bật cười, đuổi anh đi làm. 
.
.
.
.
.
.
.
.
Buổi trưa,  Chaeyoung dọn chén ra chờ Jack về ăn cơm, dù sao ở đây cũng chỉ có anh là người quen, có thêm người tâm sự cũng tốt, nghĩ ngợi, không biết chồng mình đã ăn cơm chưa, có uống thuốc không. Bỗng dưng có cuộc gọi. Nàng lật đật mở lên, là số lạ. Của ai nhỉ?

- Alo

- ........

- Alo cho hỏi ai vậy ạ?

- ........ - Bên kia chỉ có âm thanh của gió, hoàn toàn không nghe tiếng người. 

- Alo, điện thoại bị gì nhỉ? Alo.......

Chaeyoung còn đang ngạc nhiên về cuộc gọi này thì Jack từ ngoài vào, la oai oái :

- Em, Có cơm rồi hả? Ngon quá! -
Âm thanh của anh truyền qua chiếc điện thoại, người đầu dây bên kia ngay lập tức tắt máy, trả lại một màu đen ngỏm trên màn hình. Chaeyoung  chu chu cánh môi ra, ai vậy ta? Sao điện mà không nói gì hết vậy? Chắc gọi lộn số. 

Cả hai ngồi ăn cơm trưa trong im lặng, Chaeyoung chỉ ăn mấy muỗng rồi đặt xuống. 

- Nhớ chồng sao? Nhớ cũng phải ăn cơm vô, em đang có thai đó -
Chaeyoung gãi gãi đầu, chán chường ăn thêm một miếng cơm, lòng nặng nề hơn bao giờ hết. Thì ra......nỗi nhớ không phải là thứ gì đó quá to lớn, nó chỉ nhỏ nhoi, da diết từng giờ từng phút từng giây, nỗi nhớ gặm nhắm trái tim đến hao gầy. 

[LiChaeng] Chồng tôi là VAMPIRENơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ