Chương 3: Phạt đứng

43 1 0
                                    


Tôi không biết tôi đã về nhà như thế nào, mặc quần rồi mới về nhà? Hay là chưa mặc quần đã bỏ chạy về nhà? Hai cái này có gì khác nhau sao, dù gì cũng đã bị nhìn thấy hết, mặc hay không mặc có gì khác nhau.

Mặt mũi của tôi đã sớm ném đi ở nơi nào rồi.

Vừa về nhà, tôi liền leo lên lầu, về phòng của mình, nhào lên trên giường, bắt đầu lăn lộn, từ trên giường lăn xuống dưới sàn, lại từ dưới sàn lăn lên trên giường.

Tôi cảm thấy nhân sinh của tôi đã đến điểm cuối.

Đây là báo ứng nha, nếu tôi không đá hắn, sẽ không xảy ra chuyện xấu hổ như vậy.

Tôi hối hận muốn chết.

Tiếp tục lăn lộn, tiếp tục đấm đá, tiếp tục khóc om sòm.

Đột nhiên tôi nghĩ đến ngày mai là thứ mấy, ngày mai có phải đi học không? Liếc nhìn tờ lịch treo trên tường, càng khóc dữ hơn.

Ngày mai là thứ sáu, dĩ nhiên lại là thứ sáu, thứ sáu vạn ác a a a a a a a a!!!

Tôi nên làm gì bây giờ? Ngày mai làm sao tôi nhìn mặt Khang Duật đây?

Hay là, bây giờ liền rời khỏi nhà, tìm một con đường nào đó, đứng ngay giữa đường, sau đó đợi xe húc... tôi cảm thấy cách này vô cùng tốt, vô cùng hiệu quả!!!

Nhưng mà, tôi không có gan làm.

Lúc này, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, một con chó becgie Đức chui vào, nhờ tôi và ba mỗi ngày cúng một con gà nuôi nó nên nó to hơn con chó becgie bình thường nhiều, màu đen trộn với màu xám của sói nên vô cùng nồng đậm, thứ hai nào nó cũng được tắm nên màu lông nó sáng bóng, lông ngay cổ dày rậm tản ra, như một chiếc khăn quàng cổ kiêu sa, nó đang cụp lỗ tai xuống, khỏe mạnh kháu khỉnh nhìn tôi, nhìn thấy tôi lăn qua lăn lại trên sàn, nó có vẻ rất hưng phấn, sủa với tôi vài tiếng.

Tôi không quan tâm tới nó, ngồi dậy, phất phất tay, ý tứ là chủ của mày đang buồn bực, đi chỗ khác chơi đi.

Có lẽ là tôi do làm hư nó, thấy tôi không để ý tới nó, nó liền dùng sức mạnh của mình, nâng lên chân trước đẩy tôi ngã xuống.

Mẹ tôi nha, nó nặng khoảng 100 cân(11) đâu, ép tôi tới mức không thở nỗi, còn liếm tôi như liếm kẹo mút, chốc lát sau, trên mặt tôi đều là nước bọt của nó.

"Lassie, tránh ra, tránh ra!!" tôi đẩy nó.

Vào năm đó, người nuôi chó đặt tên là Lassie khá nhiều, cái này là do một bộ phim tên là "Lassie come home"(12), ai cũng muốn có một con chó giống như Lassie trong phim, không có được nó, mọi người đều đặt tên chó mình nuôi là Lassie, tôi cũng không phải ngoại lệ.

Lassie rất lì, tưởng là tôi đang giỡn với nó nên càng hăng say hơn, liếm cũng mạnh hơn, tôi bị nó liếm ngứa tới mức chịu không nổi bật cười khanh khách.

Nó càng hưng phấn, vẫy đuôi như lắp thêm mô-tơ vây.

Tôi chịu không nổi, đành phải ra lệnh, "Lassie, ngồi xuống"

Chó becgie Đức là một trong những loại chó được chọn làm cảnh khuyển nhiều nhất, vô cùng thông minh, chỉ cần có kiên nhẫn thì cái gì nó cũng học được, ra lệnh là nó liền ngồi xuống, thè lưỡi ra thở hồng hộc.

Không còn bị đè nặng nữa, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, ngồi dậy nhìn nó.

Tôi vẫn cho rằng Lassie nhà tôi nhất định là một anh chàng đẹp trai so với mấy con chó khác, ánh mắt của nó hình quả hạch, cổ màu đồng, ánh mắt sáng ngời có thần, hơi lóe ra tia lạnh, cái mũi ươn ướt, vừa đen vừa sáng, cả thân mình đều khí phách hiên ngang nha.

Ta vừa lòng vỗ vỗ đầu nó, "Tốt lắm, ngoan."

"Gâu gâu!!" nó tru lên đáp lại.

Bị nó làm xao lãng, tôi liền đem ý tưởng đứng giữa đường chờ xe húc quăng qua sau đầu, cầm nọng thịt dưới cằm nó chơi, nó thoải mái phát ra tiếng ngáy khò khè, có lúc nhe răng ra cắn cắn tôi, không đau, chỉ là cắn giỡn, bất quá đó là răng nanh vô cùng sắc bén, lúc tôi học tiểu học cũng từng bị chó cắn, bất quá không phải lỗi tại con chó, tại tôi lì lợm xém nữa đốt trụi lông nó, cho nên không trách nó được.

Người thích chó chân chính là người không sợ bị chó cắn, chó cắn người lây bệnh chó dại, đơn giản chỉ là tự vệ, cắn cắn vài lần cũng quên, còn nữa, nếu như chó cắn người lung tung cũng không phải lỗi của nó, mà là tại chủ nó không biết dạy nó.

Cho nên, cái răng nanh trắng hếu kia của nó tôi nhìn không sợ chút nào, ngược lại, một tia sáng lóe lên trong đầu, dẫn đến một cái ý tưởng.

Tôi đem cánh tay trắng nõn của mình giơ trước miệng Lassie, nói với nó, "Lassie, cắn tao đi"

Lúc này, tôi cảm thấy mình chính là thiên tài.

Lassie nghiêng đầu nhìn tôi, phát ra tiếng rên ư ử, dĩ nhiên là không hiểu lệnh của tôi.

"Đến a, cắn nhanh lên, cánh gà tươi ngon nè." Tôi quơ qua quơ lại tay mình trước mặt nó.

Nó vẫy vẫy đuôi, ánh mắt sáng rỡ, giống như hiểu được một chút, thật sự há miệng ra...

Tôi hưng phấn.

Lassie lè lưỡi ra...liếm...

Đầu tôi liền hiện ra ba vạch đen "Ai kêu mày liếm, là cắn!!"

Lassie: gâu gâu!! (em liếm...)

"Cắn!!" tôi quát.

Nó, liếm...

"Cắn a!!" tôi la nó.

Nó, tiếp túc liếm...

Tôi im lặng...ngửa người ra đằng sau, nằm trên sàn nhà rơi nước mắt với kế sách không bệnh mà chết.

Người ta muốn nó cắn một miếng, ngày mai có thể xin phép nghỉ học a.

"Mày là đồ ngu..." tôi chỉ vào mũi nó mắng.

Lassie lại đối với tay tôi, liếm...

Tôi hoàn toàn cảm thấy vô vọng, nằm trên sàn như người chết.

Lassie tựa hồ cũng chơi đã, thong thả bước tới bên cạnh tôi, nằm sấp xuống, gác đầu ở bụng của tôi.

Tôi nghĩ, cứ nằm như người chết như vầy luôn đi...

Nhưng mà tôi lại không chống cự được cái đói, vừa nghe mẹ ở dưới lầu gọi xuống ăn cơm, tôi là người chạy xuống nhanh nhất.

Một nhà bốn người, ăn canh nóng đồ ăn nóng, tôi lại không thấy ngon, trong đầu luôn nghĩ xem có cách nào để ngày mai không phải đi học không.

Tôi cúi đầu nhìn cơm trong chén, thỉnh thoáng lén nhìn ba với mẹ, động tác giống ăn trộm này của tôi làm cho em gái tôi phát hiện, nó đá tôi một cái, nhẹ giọng hỏi, "Sao vậy?"

Tôi nói "Tao muốn trốn học."

"Thần kinh!!" nó gắp một miếng thịt, bỏ vào trong chén của tôi, "Bớt điên đi, ăn nhiều cơm vào."

Học sinh trung học muốn trốn học, muốn chết!!

Ba già cũng phát hiện ra sự quái dị của tôi, quan tâm hỏi, "Sao vậy, bé!"

Bé là cách gọi thân mật thống nhất của dân Thượng Hải với con gái yêu.

Tôi lắc đầu, không dám nói.

"Có phải hết tiền xài rồi không?" về tiền tiêu vặt của tôi và em gái ba tôi cũng không keo kiệt.

Tuy rằng căn bản không phải chuyện này, nhưng mà tôi vẫn vô sỉ gật đầu.

Không có cách nào khác, lúc làm học sinh ai không muốn có nhiều tiền tiêu vặt hơn.

Ba tôi tỏ vẻ hiểu được, gắp rất nhiều đồ ăn cho tôi, "Ăn cơm xong, ba sẽ cho con, muốn bao nhiêu thì con nói, ăn cơm cái đã, ăn nhiều vào." Sau đó cũng nói với em gái tôi như vậy.

Dù sao một đứa có, thì đứa còn lại cũng có, ba tôi luôn công bằng như vậy.

Ăn cơm xong, tôi cầm tiền ba vừa cho, trong lòng vừa vui vừa buồn, quay về phòng, cảm giác sờ tiền cũng không thể làm biến mất sự sợ hãi với việc đi học ngày mai.

Tiền TM(13) cũng không phải vạn năng.

Tôi nhớ ra là mình còn chưa làm bài tập, liền cảm thấy đau đầu hơn, nhưng tôi rất có sự tự giác của học sinh, nhanh chóng lấy sách giáo khoa ra, nằm bẹp trên bàn học bắt đầu làm bài tập.Tôi múa bút thành văn, giống như đem đầy bụng sầu khổ trút vào mớ bài tập vậy.

Bài tập sơ nhị không khó lắm, tôi coi như là một học sinh tốt, không cần tốn nhiều sức liền làm xong bài tập.

Làm xong bài tập tôi tính xem TV, nhưng mở ra TV tôi lại xem không vào, lại tắt TV, chạy tới giá sách tìm truyện tranh đọc, tôi là một đứa ham đọc truyện tranh số một, hơn nữa vô cùng thích truyện tranh Nhật Bản, lúc tôi học sơ trung, đúng là lúc truyện tranh Nhật bắt đầu nổi lên ở Thượng Hải, vì vậy tôi mua không ít truyện tranh, Nữ hoàng ai cập, Áo giáp vàng, Bảy viên ngọc rồng, Ranma đều có, truyện tranh lúc đó đều do nhà xuất bản Hải Nam phát hành, không dày như bây giờ, quyển nào cũng mỏng lét, lại còn tái bản, phần lớn một tập 5 bản, chia rất nhiều tập, nên bỏ kín cả giá sách.

Tôi xem truyện tranh rất dễ bị mê mẩn, có thể nói chỉ cần vừa thấy truyện tranh, tôi sẽ chăm chú tới mức quên hết mọi việc, cho dù tôi có đọc rồi hay chưa.

Theo thường lệ, tôi lại mê mẩn, đọc đọc một hồi tôi liền ngủ.

Đợi tới lúc bị đồng hồ báo thức đánh thức, đã là sáng ngày hôm sau.

6 giờ, cái giờ thúc giục cỡ nào a.

Tôi ai oán rời giường, đánh răng, ăn sáng, sau đó lấy cặp sách, bước ra khỏi cửa.

Trên đường đi tôi vắt hết óc suy nghĩ xem hôm nay nhìn thấy Khang Duật nên nói cái gì?

Ông xã là phúc hắc đại nhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ