Hoài Niệm

48 3 0
                                    

Bàn tay nhăn nheo run rẩy chạm vào gương mặt của nam thanh niên tuấn tú trên di ảnh. Đôi mắt dường như không còn đủ nước mắt để trào ra. Lòng cũng không còn quặn đau như trước, tất cả vốn đã qua. Bi thương cũng không còn mãnh liệt. Chỉ để lại một hoài niệm khó quên.

Ngày ấy, bà là cô gái được để ý nhiều nhất trong làng. Vốn có nhan sắc dịu dàng thuỳ mị của thôn nữ làng quê, tính tình lại đoan trang, hiền hậu.
Nhưng lúc đó, trong mắt bà chỉ có chàng trai trẻ, nước da ngăm đen, đôi mắt sáng rực luôn hiện lên vẻ ôn nhu. Mặc cho gia đình ngăn cấm, bà vẫn một mực lấy anh chàng không tiền chẳng bạc này về làm chồng. Bà tin, chỉ cần có sự cố gắng, anh sẽ thành công.

Bà và ông, rồi cũng nên duyên vợ chồng, ngày ấy, bà khóc, bà khóc vì hạnh phúc mặc cho mọi người khuyên can, khuyên bà không nên lấy ông, với nhan sắc của bà, có thể gả cho các công tử nhà giàu, vì sao lại lấy kẻ nghèo hèn như ông. Bà nói ông tuy nghèo nhưng tâm hồn ông không nghèo, tình yêu của ông là tài sản quý giá nhất. Ông đưa mắt nhìn bà, không hẹn mà cả hai đều nở nụ cười mãn nguyện.

Đôi vợ chồng son khi đó chỉ kịp hưởng hạnh phúc vỏn vẹn có bảy ngày. Thời ấy, thế sự loạn lạc, chiến tranh nổ ra, kẻ già người trẻ, hễ là đàn ông, đều phải xuất gia nhập ngũ*, kẻ mang thân bệnh còn phải chiến đấu, nói gì tới thanh niên hai mấy tuổi đầu như ông!

Chàng thanh niên hai mươi bốn tuổi lúc ấy, cũng bắt đầu nhập ngũ, đem lại hoà bình cho tổ quốc. Bà cũng không nỡ để ông đi, nhưng bà biết, ông bây giờ không chỉ là chồng bà, ông còn là một người con của đất nước, của những vị anh hùng lịch sử. Tổ quốc cần những người như ông, cần những người bảo vệ sự hoà bình! Đó là việc ông nên làm, tuy trong thâm tâm bà chỉ muốn ông đơn giản là một người chồng bình thường. Nhưng bà không thể ích kỷ đến vậy. Bà nở một nụ cười khiến ông yên tâm mà ra đi.

Bà dặn ông đủ chuyện, nào là, phải nhớ chăm sóc cho bản thân, nếu có thời gian, hãy viết đôi ba dòng gửi bà, viết gì cũng được, bà chỉ cần thấy nét chữ do ông viết là đủ rồi, bà không cần nội dung!

Tháng Sáu.

Hoa nở.

Bà sống trong nhung nhớ gần ba năm dài, dài đến dằng dặc, dài đến nhớ thương, ngày nào bà cũng ngóng đợi anh bưu tá đến đưa thư. Nhưng sao hôm nay lại chẳng có tin tức gì. Bà lặng lẽ ngồi đó, rồi thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi tờ mờ sáng, gà gáy inh ỏi bà mới tỉnh dậy, bà cảm giác có một cánh tay rắn chắc vòng qua người bà, bà ngồi bật dậy, sững sờ nhìn người trước mặt. Bà lấy tay dụi dụi mắt, cũng không dám tin ông đã trở về với bà. Thương nhớ đè nén bao năm, bà ôm chầm lấy ông, giọt nước mắt của hạnh phúc lại một lần nữa lăn dài. Hai vợ chồng cũng chỉ biết ngồi đó nhìn nhau, có quá nhiều chuyện, không thể nào trong một ngày mà kể hết được. Chi bằng hãy để bà ngắm ông, để lưu giữ trong đầu bà hình bóng của ông mãi mãi, vì là luật của quân đội rất nghiêm khắc, dẫu biết rằng rạng sáng ngày mai, ông sẽ phải lên đường lần nữa, nhưng đêm nay bà vẫn không thể nào ngủ được. Bà sợ, lỡ như bà ngủ, có phải ông sẽ đi hay không, lại cũng có thể ông...ông sẽ không quay về nữa!

Chờ, Đợi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ