Request 1.

164 9 4
                                    

kaibaoanjing

Chúc ngủ ngon :'>

,

Ngày xửa ngày xưa, có người nọ gọi là Sữa Bò. Sữa Bò là kẻ kiêu ngạo vô cùng, ỷ bản thân nhiều người để ý mà chẳng đặt ai vào mắt, thế nên lúc nào cũng chỉ có Sữa Dê làm bạn, mỗi ngày đều trải qua rất cô đơn nhàm chán. Thế nhưng đời là vậy, Sữa Bò không có ai ghét bỏ, ngược lại còn có thật nhiều người theo đuổi, chị Dâu Tây, Choco, rồi cả mấy bạn Cam Cam, Dưa Hấu nữa. Vốn bản tính kiêu ngạo ấy, Sữa Bò chưa từng kết giao cùng ai, làm một kẻ đã độc thân lại còn độc ác.

Thế nên Sữa Bò càng ngày càng mất giá, nhiều người cũng bỏ Sữa Bò mà đi.

Lúc ấy, đột nhiên lại xuất hiện một tên dở hơi tên Đường Đường, chẳng biết thế nào lại nhìn trúng tên dở hơi khác tên Sữa Bò. Đường Đường ngược nắng ngược mưa ngược cả sự kiêu ngạo của Sữa Bò, chầm chậm ở bên rồi cảm hóa hắn.

...

'Cậu cách xa 5 bước chân cho tôi!'

Ô Đồng nhìn kẻ ngốc mặc đồng phục phẳng phiu trước mặt, hận không một gậy đánh chết được cậu.

Hạ Thường An ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là trong suốt ngây thơ. Người trước mặt sao lại hung dữ vậy chứ?

'Tôi đã cách cậu 5 bước chân rồi a'

Rồi nhón chân, đi đúng 5 bước.

Ô Đồng hắn nổi giận đùng đùng, nắm lấy cổ tay cậu kéo ra khỏi sân bóng, để lại cho cả đội một hàng chấm hỏi to đùng: Đội trưởng lại làm sao rồi?

Ô Đồng kéo Hạ Thường An tới phía ngoài, như một loại phản xạ mà tự động đứng cách xa cậu một đoạn, gằn giọng nói.

'Cậu nhìn cho kĩ đây'

Sau đó sải chân dài, bước hết 5 bước. Thầm nghĩ liệu cách này có hiệu quả không, hả tên ngốc nghếch Thường An kia? Hay lại là...

'Oa, chân của cậu dài thật đó nha'

Đúng là thế này.

Trong lòng hắn đã nổi lên một trận bão rồi.

Ô Đồng lần nữa nổi giận, đưa tay lay lay đầu Hạ Thường An, rốt cuộc trọng tâm của cậu đặt ở đâu thế hả!?

Lẽ ra hôm ấy nên ném bóng cho thoát bớt nước từ cái đầu nhỏ này mới phải.

Ô Đồng thở dài, chỉ nói với cậu một câu, sau này cách xa tôi một chút, liền bỏ đi.

...

Học sinh gương mẫu Hạ Thường An công khai theo đuổi tay ném thiên tài Ô Đồng, chuyện gì cũng có nguyên do của nó.

Ngày ấy, Hạ Thường An vì đến chậm mà thư viện chật kín chỗ ngồi, đành cắn răng chịu xách cặp ra sân bóng ngồi học. Chứ nơi này vừa nóng lại ồn ào, nếu không phải bắt buộc chứ có đánh chết cậu cũng không nhấc chân tới đây đâu.

Qua vài tiếng đồng hồ còn có đội bóng chày của trường tới đây chơi nữa, nơi này ồn một, có thêm bọn họ lại ồn mười. Hạ Thường An chưa từng chơi bóng chày, hay thậm chí chỉ là xem một trận, dù đội bóng trường mình đã từng đạt quán quân, vô địch rất nhiều mùa giải của thanh thiếu niên rồi.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Jul 30, 2019 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[CLOSED] Take request #2Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ