chương 11

372 4 0
                                    

Sau bữa tối hai đứa trẻ được người hầu đưa về phòng, còn Hạ Chu bị Cố Bắc Duật lôi vào trong phòng hắn.

"Anh làm gì vậy.... " cô khó hiểu nhìn hắn...

"Hạ Chu lâu rồi không ôn lại kỉ niệm, để tôi giúp em nhớ lại... "

Hắn cười tà như con sói đói lao tới kiềm chặt hai tay cô xuống giường hôn tới tấp....

"Ưm... Mau buông raaaa...."Cô khó nhọc gằng ra từng chữ... Khuôn mặt khó chịu né tránh...

"Sao chẳng phải em rất thích như thế?... Lúc trước đến với tôi cũng chỉ muốn tôi làm như thế này với em...? "Giọng hắn trầm xuống nhìn cô bằng đôi mắt đầy dục vọng...hai tay vẫn siết chặt lấy tay cô...

"Tôi không ngờ trong mắt anh tôi lại rẻ nhạt đến vậy...? "

Hạ Chu tuy rất kiên cường nhưng hắn đã thấy ở khóe mắt cô có nước,chắc cô đã chịu đựng rất nhiều.

"Em chưa từng nghĩ đến người khác....?"

"Chưa từng.... Nhưng tôi cũng vì bọn nhóc chứ không liên quan gì tới anh... "

"Tôi biết... Hạ Chu chịu nhiều uất ức cực khổ rồi... "hắn ôm lấy cơ thể bé nhỏ đó vào lòng an ủi.

Hôm nay Cố Bắc Duật ôn nhu đến lạ thường... Cách đây không lâu cô còn thấy một con người đầy dã tâm chiếm hữu, nhưng bây giờ là một người đàn ông biết thấu hiểu biết an ủi khiến cô rung động thêm lần nữa... Liệu có nên cho hắn thêm cơ hội để sửa sai hay là lại làm cô đắm chìm trong đau khổ như 6 năm trước.

Bên trong là một khung cảnh đầy lãng mạn đầy suy tư thì bên ngoài có hai tiểu quỷ đang rình mò hóng chuyện...

"Anh hai... Chúng ta đứng đây hơi lâu rồi em mệt quá....!" Hạ Nhi mệt mỏi nhìn Bắc Thần.

"Để anh suy nghĩ tìm kế.... Không thể để mẹ ở cùng ông chú xấu xa đó... "

"Tại sao...?

"Ngốc ạ! Hay là em muốn mẹ có em bé đến lúc đó họ là một gia đình... Còn hai chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.... Hạ Nhi sẽ đi bán báo... Anh sẽ đi đánh giày.... "

"Em không muốn đi bán báo... " con bé nhăn mặt lắc đầu...

"Anh cũng chẳng muốn đi đánh giày..."
"Anh hai định làm gì...? Em sẽ giúp anh... "

"Vậy thì tốt... Bây giờ thì làm theo anh.... " thằng nhóc cười gian... Chẳng biết nó đang suy nghĩ gì...

"Vâng... " con bé gật đầu đồng ý.

Bắc Thần nhắm thẳng cửa phòng rồi tông vào miệng la lớn...

"Mẹ ơi...! Cứu con..."Hai đứa khuôn mặt đầy hoảng hốt.

Thấy cảnh Cố Bắc Duật nằm trên mẹ khiến chúng đứng hình mất vài giây....

"Ha...i...đứa... Sao.... Sao... Vậy....? " Hạ Chu vội đẩy hắn ra... Để chúng nhìn thấy cô như thế này thì thật mất mặt... Cô sửa quần áo chỉnh chu chạy đến bên chúng..

"Có ma.... ".

"Ma.... Không thể nào... " hắn nhìn thằng nhóc đầy nghi ngờ... Nó là quỷ con nhất định phải đề phòng....

"Tụi con nói thật mà Papa....hức hức người không tin chúng con... Huhu" cả hai đứa òa lên....trông thật đáng thương...

"Tôi sẽ ngủ với bọn trẻ.... "

Cố Bắc Duật thấy cả Hạ Nhi cũng nấc lên chắc chúng cũng không ranh ma tới mức đi lừa hắn.... Hạ Nhi rất ngây thơ trong sáng không biết nói dối là gì...Hắn tin con bé.

"Thôi được rồi hai đứa sang đây ngủ để Papa sang phòng khác ngủ..." hắn thở dài đầy luyến tiếc,cứ ngỡ sắp có thịt ăn ai ngờ....

Cố Bắc Duật ra khỏi phòng, cô ôm hai đứa trẻ cưng nựng....

"Được rồi... Chúng ta đi ngủ nào bảo bối..."

"Vâng.... " Hai đứa cười tươi nháy mắt với nhau rồi nằm xuống....

"(Ông chú mắc bẫy rồi... Đợi đó cuộc chiến còn dài, mẹ là của Thần và Nhi thôi. Muốn làm Papa của tôi... còn lâu) " nó suy nghĩ rồi lăn ra phì phò ngáy....

VỢ ƠI! VỀ ĐI ANH NHỚ EM RỒINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ