[5]

992 92 2
                                    

Chả hiểu sao cả tháng nay quán cafe mà cậu làm thêm có một vị khách rất kì lạ. Anh ta sáng nào cũng đến, gọi một tách cà phê không đường cùng một chiếc bánh dâu tây nhưng lại không ăn, cứ ngồi như thế đến chiều mới về. Lại còn nhất quyết chỉ ngồi bàn đối diện với quầy thu ngân, luôn đến thật sớm để chiếm cứ chỗ đó. Tư Thành nhiều lúc thầm nghĩ "có phải anh ta thất nghiệp rảnh rỗi quá nên ngày nào cũng chạy đến đây không?"

À mà còn nữa, Tư Thành nhiều lúc cảm thấy như anh ta đang nhìn mình, phải, nhìn chằm chằm ấy. Cứ nhìn sang phía anh ta là thể nào cũng thấy anh ta giật mình quay đầu đi. Ban đầu cậu cũng khá khó chịu, nhưng dần dần lại chẳng thèm quan tâm nữa.

Hôm ấy trời mưa từ sáng sớm, không có lấy một mống khách nào. Đồng nghiệp thân nhất của cậu xin nghỉ bệnh, những người còn lại cũng kéo nhau người thì đi ăn sáng, người thì tranh thủ vào ngủ thêm chút nữa. Ừ nhỉ, sáng sớm cậu dậy đã thấy tiết trời chuyển xấu nên ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ làm, chưa kịp có gì bỏ bụng. Cậu đành tự lấy một chiếc bánh dâu tây ra mà nhâm nhi, lòng thầm sợ quản lí sẽ biết cậu ăn vụng.

Nhắc đến bánh dâu tây mới nhớ, sao hôm nay anh ta không đến nhỉ? Có phải gặp chuyện gì không ổn không? Ai da lo xa quá. Ngày nào nhìn sang phía đối diện cũng thấy anh ta, bỗng dưng thành quen mất rồi.

Cạch.

Tiếng đẩy cửa.

Cậu giật nảy mình, luống cuống chạy ra đón, lòng thầm mong "không phải là chị quản lí, làm ơn, nhất định đừng là chị quản lí!"

Không phải chị quản lí thật. Nhưng vị khách này lại một lần nữa làm Tư Thành giật mình. Là vị khách kì lạ đó. Cả người anh ta ướt sũng, tóc bết cả lại, quần áo xộc xệch, thở hổn hển, vừa nhìn là biết rẽ mưa mà chạy tới đây.

Cậu đứng hình một lúc rồi nhận ra vị khách đang nhìn mình, mặc dù đôi mắt đã bị mái tóc ướt rũ xuống che đi, nhưng cậu cảm nhận được.

- A... Quý khách, xin mời vào!

Cậu đưa tay lên hướng vào trong. Vị khách nhìn theo tay cậu rồi chậm rãi bước vào, tiến đến đúng chiếc bàn thường ngày hay ngồi.

Tư Thành mím môi nghĩ ngợi một lúc. Anh ta ướt như vậy, không khéo sẽ làm bẩn bàn ghế. Không, phải là lạnh đã. Cậu dùng chút lương tâm mình mà nói.

- Quý khách, xin chờ tôi một chút.

Cậu chạy biến vào trong. Vị khách kia ngơ ngác nhìn theo.
Lúc sau, cậu trở ra với một chiếc khăn trên tay và một ly trà ấm. Cậu khom người đặt ly trà xuống bàn, giơ tay đưa khăn cho anh ta.

- Quý khách, nếu để thế này sẽ cảm lạnh đấy.

Vị khách ngước lên nhìn cậu rồi đón lấy chiếc khăn. Anh ta chậm rãi lau khô tóc, rồi đến mặt, sau đó nhấp một ngụm trà. Các động tác đều được làm hết sức chậm chạp, à không, nói thế thì hơi quá, là cẩn thận chứ. Cậu vì đợi lâu quá nên đành mở miệng hỏi.

- Như cũ chứ ạ?

- Ừ.

Cuối cùng cũng chịu nói chuyện. Cậu khẽ gãi tai rồi đi ra phía sau quầy pha cà phê, trước khi đi còn không quên tăng nhiệt độ điều hòa. Chết tiệt, Đổng Tư Thành à, hôm nay sao mày tích đức nhiều thế?

[Series] Just YuWinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ