I.

3.9K 204 19
                                    

"Lấy chồng cái thuở chiến chinh
Ái ân đến nửa đường tình đã tan
Bế con lên núi mà than
Oán trời gieo cảnh dở dang trêu người."

Ông trời quả thật thích tạo cảnh trớ trêu, lấy đi của tôi tấm chồng rồi bù lại một mẹ già một con thơ. Tôi từ thân liễu yếu đào tơ bỗng chốc hóa lưng dài vai rộng. Ngày xưa có thầy mẹ nâng niu, lúc mồ côi đi ở nhà ông lý chỉ nấu cơm hầu chè cho cậu ấm thứ ba, chừng vài năm thì chồng tôi mang cau trầu đến rước. Lửa chưa đủ đượm, hương chưa đủ nồng, quan gia ở kinh thành lại hạ lệnh mộ binh để đánh nước Chiêm Thành mãi tận phía nam, chồng tôi phải ra đi giữa lúc tôi đương bụng mang dạ chửa. Ngày tiễn chàng ra trận, tôi nước mắt vắn dài:

- Em không cần ông lập công làm quan lớn, em chỉ cần ông trở về với em. Em ít học, không có ông em biết làm sao dạy con trẻ lớn khôn?

Giữa bao ánh nhìn thương cảm, chàng chỉ có thể buồn buồn vén mấy sợi tóc mai phơ phất trước mặt vợ, xoa xoa cái bụng chưa kịp đẫy đà, dặn dò mấy câu rồi lạy mẹ ra đi. Tháng lại ngày qua, con tôi đã sắp lên ba mà người đi vẫn bóng chim tăm cá.

Mẹ chồng tôi cứ hoàng hôn lại tựa cửa ngóng về phía núi, lưng mỗi ngày một cong, mắt mỗi ngày một yếu, những cơn ho lúc trời trở gió cũng dày hơn. Mỗi lần thấy cánh chim lạc bầy dáo dác lượn tìm chỗ trú đêm, bà lại chép miệng thở dài:

- "Trai khôn tìm vợ chợ đông...", thầy của con lúc sinh thời vốn minh mẫn, không hiểu sao lại chọn mẹ về làm vợ. Phải chi mẹ tháo vát được như những người đàn bà khác, nhà ta có của ăn của để, thằng Nghĩa đã không cần đi lính làm gì. Thục ạ, mẹ có tội với con...

- Mẹ đừng nói vậy. Dẫu cảnh nhà ta đủ sức xoay sở lấy lòng quan trên mà thoát vạ, chồng con vẫn sẽ chọn ra đi thôi mẹ ạ. Chàng tên cũng như người, phải đâu giống mấy kẻ lắm của thừa tiền, vung bạc vàng ra rồi sống đời hèn mọn...

Tôi nói một thôi một hồi mà không biết cậu ba Quân – quý tử nhà ông lý trưởng – vừa đến ngõ. Cậu đứng như trời trồng giữa sân, hàm cứng lại, mãi mới nói được một câu:

- Hóa ra trong mắt mày, cậu là kẻ hèn kém đáng khinh như vậy?

- Cậu... cậu ba... - Mẹ chồng tôi lắp bắp.

- Con... con nói mấy người trên huyện chứ nào dám vô phép với cậu. – Tôi đảo mắt tìm cách nói tránh đi. – Sao cậu đến mà không cho người báo trước, hôm nay con chỉ nấu cơm có ba phần...

- Hôm kia đứa nào than cái giậu tre sau nhà bị đổ, sợ thằng Đản chạy ra ngoài? Cậu thương tình vác rựa sang dựng hộ, vừa hay nghe được mấy câu thật lòng, từ nay nhà mày sống chết gì mặc xác, cậu không ngó nữa.

- Cái Thục trẻ người non dạ, cậu ba đừng bắt tội... - Mẹ tôi cố gọi với theo người đang quay lưng đi ra ngõ.

- Cậu, cậu ơi! – Tôi chạy đến đỡ mẹ. – Chết dở chưa, xem ra lần này cậu giận thật rồi mẹ ạ. Mấy năm qua cậu hờn mát được vài hôm lại đến lấy cớ này cớ kia bắt chuyện, đâu có kiên quyết thế này...

Mẹ bấu vào tay tôi ý nhắc ăn nói phải dè chừng, dẫu cậu ba Quân nổi tiếng cợt nhã, dẫu tôi hầu cậu từ thuở thiếu niên nên ít nhiều thân thiết, cậu vẫn là người trên, lũ nghèo như chúng tôi mãi mãi là kẻ dưới. Ngày tôi xuất giá, cậu đang lên tỉnh làm việc cho ông lý, khi trở về biết chuyện liền nổi trận lôi đình, đi trong làng có tình cờ chạm mặt cậu cũng ngó lơ. Mãi đến khi chồng tôi đã đi xa, tôi vác bụng mang trầu lên chợ bán mới gặp cậu đang chè chén say sưa ở đầu làng, cậu lại lên cơn thịnh nộ:

[Oneshot, HE] HỠI ANH CHỒNG CŨ TÔI ƠI...!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ