Tâm sự

256 42 6
                                    

Hôm nay mình lên đây tâm sự trải lòng tý sau 1 tuần off không hoạt động. Thật sự thì mình thấy khá rối rắm và đã suy nghĩ về việc này khá lâu.

Các cậu đã bao giờ trải qua cái cảm giác bị bạn bè phản bội chưa? Cái cảm giác mà bạn bè với nhau, học với nhau 4 năm trời, ngồi cùng bàn, nhìn mặt nhau 4 năm trời nhưng đến cuối cùng lại bị bạn quay ra phản lại, tát vào mặt mình một cái thật đau chưa?

Hôm nay mình sẽ kể cho các cậu một câu chuyện có thật, tuy nhiên nó không xảy ra với mình, mà là xảy ra với bạn thân của mình, dù thế nhưng mình vẫn tức lắm, ức lắm các cậu ạ, ức thay cho con bạn thân mình luôn!

Câu chuyện này xoay quanh 3 nhân vật, đó là:

T - Bạn thân của mình, người bị hại.
C - Kẻ đã tặng cho bạn thân của mình cũng như mình và cả tập thể lớp 1 cú tát siêu to khổng lồ.
M - người đã vạch trần toàn bộ vở kịch mà C đã dựng lên.

Vào chiều ngày thứ tư - ngày 28/8/2019. Bầu trời thành phố Ninh Bình ngày hôm đấy mây giăng đầy trời, che lấp đi cả ánh sáng mặt trời ấm áp.

T đi ra ngoài chơi với một cô bạn cùng lớp, cậu ấy không khoá cửa nhà vì mẹ cậu ấy lúc đó vẫn chưa đi làm.

T đi ra ngoài khoảng nửa tiếng, sau khi về đến nhà thì phát hiện ra điện thoại của cậu ấy đã bị TRỘM! Con iphone 6s 64GB của cậu ấy bị TRỘM mất!

T sững sờ và bật khóc ngay tại chỗ, cậu ấy không biết điện thoại mình vì sao lại biến mất. Cậu ấy lật tung nhà lên nhưng không tài nào tìm được điện thoại.

T hỏi mẹ xem có ai vào nhà hay khoing và mẹ cậu ấy nói rằng bà ấy sang nhà hàng xóm khoảng 10ph thì về, vừa vặn thấy C bước ra từ nhà T.

Chỉ bằng ấy chi tiết thì chẳng đủ để kết luận rằng C là kẻ trộm nhỉ? Nhưng trùng hợp làm sao, đúng chiều ngày hôm ấy, C đem một cái điện thoại ip6s 64GB lên tận NINH PHÚC ĐỂ BÁN.

Liệu thế giới này có thể có quá nhiều điều trùng hợp như thế không? Đi chục cây số chỉ để bán một cái máy điện thoại như thế có đáng không?

Thật ra C cũng chẳng phải loại tốt lành gì cho cam. Bố mẹ nó cũng chỉ là nhân viên quèn, lương tháng cũng chỉ đủ để nuôi nó ăn học nhưng ai ngờ C lại đổ đốn do bố mẹ quá nuông chiều, không biết bao lần đã ăn trộm tiền bố mẹ để đi đú, đi paylak, nợ người ta đến 2 triệu (chả biết nợ gì mà nợ lắm thế, học sinh lớp 9 thì đú vừa vừa thôi, chứ đú này thì hơi quá :) )

Chẳng qua là bạn bè cùng lớp nên không ai tố cáo nó với bố mẹ cả. Nhưng vã đến mức ăn trộm điện thoại của bạn thì chịu rồi 💁🏻‍♀️

Sau một lúc hoảng loạn thì T quyết định sẽ đi tìm kiếm sự giúp đỡ. Cậu ấy nhắn tin với M và kể hết mọi việc cho M nghe.

M đã sử dụng mối quan hệ của mình để đi dò hỏi những chủ nợ của C và thế là mọi chuyện vỡ lở ra.

C đã ăn cắp điện thoại của T để đem đi bán lấy tiền. Sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Eo ơi, C tưởng đâu là nó thoát tội một cách ngon ơ, nhưng cuộc đời says "đéo" :))

Chuyện C ăn cắp điện thoại đã lan rộng ra khắp cả lớp và một team khoảng 10 người (trong đó có cả mình) cùng nhau lập kế hoạch tác chiến để úp sọt C :))

Kế hoạc diễn ra thế nào thì mình không nói chi tiết đâu, nhưng kết quả là Thứ Năm - tức ngày 29/8/2019, mẹ T sang nhà C để nói chuyện,bà của C biết chuyện nhưng lại bênh cháu quá mức.

"Cháu tôi ngoan ngoãn thế này làm sao có thể ăn cắp điện thoại của T được?"

Ù uôi, lúc mình và mấy đứa bạn đứng ngoài nghe lỏm được câu đấy mà cả lũ muốn cười ỉa luôn ó =)))))

Nói qua nói lại một hồi thì C cũng chịu nhận, nó bảo:

"Cháu lỡ đem điện thoại bạn đi bán rồi. Nhưng chỉ được có 800 nghìn thôi, cháu xin lỗi..."

Ù uôi, Iphone 6s 64GB mà bán được có 800 nghìn, ra chuồng gà gáy cho con gà nó còn không tin á 🤷🏻‍♀️

Bà của C bảo sẽ đưa tiền đền lại điện thoại cho T. Chỉ là "sẽ" thôi, chứ đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì 🤫

Cái drama này còn dài chán, vì bố mẹ C chưa biết chuyện mà, vẫn nghĩ con mình ngoan lắm các kiểu =)))

Thề là mình lúc đầu biết chuyện cũng shock lắm, cũng ức thay bạn mình luôn. Lúc đó trong lòng mình đã có suy nghĩ:

"Dạo này Ninh Bình giông bão lớn quá nên cuốn luôn cả nhân cách của C ra chuồng gà rồi ha gì?💁🏻‍♀️"

Có thể nhiều bạn sẽ thấy mình quá đáng, nhưng nếu như các bạn đứng ở góc độ của mình, trải qua cái cảm giác bạn bè 4 năm trời, giúp đỡ, chơi với nhau lâu đến thế nhưng vẫn bị tặng cho một cú tát siêu to khổng lồ như thế thì thôi chịu rồi, bạn bè con cặc gì tầm này nữa?

Mình nói thật đấy. Thôi thì giận nhau, chửi nhau vài câu rồi làm hoà. Chứ cái ngữ ăn trộm điện thoại bạn rồi mặt dày giả bộ khóc lóc đóng giả nạn nhân thì dí lồn mình cần :))

Hôm nay ức quá nên lên tâm sự tý thôi, thôi mình lượn đây :))

Phốt, phốt và phốt <2>Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ