I. Sleep-over

1.1K 116 2
                                    


Categories: Slice of life, gn như là drabble, fluff.

- Tác gi viết vi mc đích phi li nhun, nhân vt là ca mi người -

Sleep-over

- NamJoon, ngủ lại với anh đi, chỉ một đêm nay thôi!

Seokjin khẽ nói, anh níu lấy tay áo Namjoon, cố gắng không để cậu rời đi bằng đôi mắt cún con của mình. Namjoon đối với người đang nằm trên giường cũng không thèm quan tâm làm gì, cậu kéo chăn lên đến ngực anh, chọn cách bỏ mặc đôi bàn tay gầy guộc đang bấu lấy tay áo mình, kéo kéo dày vò nó đến đáng thương.

- Em không thể làm như thế, bác nhà không cho em ngủ lại.

Seokjin thở phì một cái dài ra đến chán ghét. Lúc nào cũng là "bác nhà này, bác nhà nọ...", lúc nào cũng tuân theo mấy cái quy tắc ngu ngốc đọc đâu trong sách tuổi mới lớn đó. Namjoon có thật là đã tưng yêu ai một lần trong đời cậu chưa? Chứ riêng ý kiến của anh thì, anh không chấp nhận bất cứ ai dùng mình làm chất thử cho tình yêu đâu, trừ Namjoon.

- Bác nhà em đang ở dưới quê! Em phải nhớ là chúng ta đã đồng ý sống chung với nhau rồi mà! Anh cũng đâu phải con gái đâu mà em cứ sợ nhiều cái vô duyên đến thế!

Seokjin hơi buồn buồn, hai vành tai cũng ửng đỏ lên một cách bất thường. Chỉ khi nào anh thật sự muốn điều gì đó một cách mãnh liệt mà phải thừa nhận thì anh mới bày ra vẻ mặt như thế. Namjoon hiểu mà, cậu nhìn cái môi đang chề ra cả thước của người đang nằm dưới giường, phì cười một cái thật dài. Cảm giác vui vẻ nhóm lên như mầm non trong lòng này là thế nào đây? Người ta nói rằng phái mạnh thường cảm thấy tự hào khi biết rằng người bạn đời của họ cần đến họ, dựa vào họ và tin tưởng họ. Đối với Namjoon, được Jin nũng nịu và tin tưởng, thì có lẽ cũng chính là lúc cậu đánh dấu được sự trưởng thành của mình.

- Ừ thì em biết, nhưng em muốn anh dành thời gian để chăm sóc bản thân nhiều hơn. Anh sẽ bị mất ngủ nếu như em nằm chung với anh, em đã tìm đến bác sĩ tâm lý giấc ngủ của anh và...

Seokjin đưa một ngón tay lên mồm Namjoon, ý bảo cậu hay mau mau im lặng đi trước khi anh tức giận lên thật sự.

- Suỵt! Nghe anh nói—

- Cho rằng nếu như anh ngủ chung với em thì anh sẽ bị ép tim mất—

- Suỵt! Suỵt! Xì xì xì xì.

Seokjin làm cái điệu bộ cánh gián bay bay, nhắm mắt quay đầu nhưng tay vẫn đặt trên môi Namjoon để yêu cầu cậu im lặng. Không có vấn đề gì nếu Namjoon ngủ chung hết, đúng vậy, hoàn toàn không, anh có thể xoay sở được với vấn đề này một cách tốt nhất mà không phải khiến cả hai bối rối. Seokjin một nửa mãnh liệt, một nửa lại thấy e ngại giấu sâu trong lòng. Việc anh muốn cậu ở lại là một điều hiển nhiên, Seokjin luôn tưởng tượng cảm giác được ôm Namjoon trong lòng, đầu dựa lên tóc cậu, hai chân bao lấy eo cậu, đưa cậu tất cả những gì anh có. Nhưng sâu trong lòng anh, anh vẫn có một nỗi sợ hãi vô hình mà buồn thay, Namjoon biết được nỗi sợ đó. Vì thế, người yêu anh năm lần bảy lượt từ chối được ở cùng anh, tất cả chỉ vì cái nỗi sợ ngu ngốc đó.

[NamJin] [Oneshot series] EISNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ