Ngoại truyện ( Hoàn)

187 7 0
                                    



      

10 năm trước.

Trường trung cấp Bắc Kinh.

Ngôi trường cấp 2 này tọa lạc tại vùng ngoại ô thành phố, không gian vô cùng yên tĩnh, có thể tránh xa được khói bụi thành phố là điều ai cũng muốn. Trường này khá rộng, do ngày xưa được một người Pháp lập nên, sau một vài lần tu sửa lại, nâng cấp lên, mới có diện mạo đẹp như vầy.

- Thật vinh dự mà, em đồng ý về trường làm khách mời thật tốt mà.

Vị này là hiệu trưởng của trường, bụng phệ, đầu hói, gương mặt phúc hậu, đã gắn bó ở đây từ lâu lắm rồi.

- Có gì đâu thầy, lâu lâu em cũng muốn về đây mà, từ ngày tốt nghiệp lên đại học bận rộn suốt, không thể về thăm các thầy cô được, thật là có lỗi.( Học giỏi quá nên 18t đã vào đại học r)

- Ha ha, em vẫn khéo nói chuyện như ngày nào, lần này khai giảng sẽ làm rất lớn, bởi vì năm nay số học sinh giỏi được tuyển thẳng khá nhiều.

- Dạ, lâu rồi về thăm trường nhìn cũng không khác mấy thời em học ở đây.

- Đúng rồi, có nhiều thầy cô đã nghỉ hưu về quê an dưỡng rồi.

- Dạ.

...

*[ Tôi lạc quan giữa đám đông, nhưng khi một mình thì lại không, cố tỏ ra là mình ổn, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng...~~ ]

* nhạc chuông điện thoại.

- Alo, được rồi tôi đến ngay.

Hiệu trưởng nói gì gì đó rồi gật đầu, cúp máy.

- Em ở đây đợi thầy xíu, hiệu phó mới gọi thầy có chuyện gấp.

- Vâng thầy cứ đi đi ạ. Em dạo quanh trường 1 mình cũng được mà.

Tôi lang thang nơi hành lang xưa mà tôi vẫn từng hát vang đánh đàn cùng với lũ bạn vậy mà thấm thoát đã 2 năm trôi qua. Thời gian đúng là không chờ một ai.

Nhìn khung cảnh trường nhộn nhịp vì chuẩn bị làm lễ khai giảng, lòng tôi cũng thấy nao nao.

...

Nắng sớm Thu khẽ nhẹ nhàng mơn man tà váy, mái tóc dài đen mượt xõa ngang vai, ánh mắt chăm chú đọc quyển sách, nụ cười tươi tắn nở trên môi.

Tôi mơ màng say đắm nhìn theo ánh mắt đó, nụ cười đó, không biết cô ấy đọc gì mà chăm chú thế.

Ánh mặt trời khẽ rọi, trái tim đập mạnh xao xuyến từ cái nhìn đầu tiên kia.

Vậy...cái này gọi là cảm nắng sao?

Lòng tối bối rối, ánh mắt vẫn không rời cô nửa bước, thật sự rất muốn đến bắt chuyện, nhưng lấy cớ gì đây?

Suy nghĩ của tôi bây giờ chỉ muốn mình biến thành cuốn sách kia, để bàn tay thon kia của em có thể chạm vào tôi, thật sự rất muốn biết cảm giác thế nào...

( Yết-Ngư ) Vợ Ơi! Động Phòng NàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ