"Không chịu nổi nữa! Aaa, Nguyễn Bảo Khánh- tên khốn nạn! Ah...cậu bảo không...ah...tổn thương tôi...ư ha...sao lại...cứ đâm nhanh...như vậy, ha ah..."
"Cậu cũng đang rất hưởng thụ cơ mà! Tiểu Tuấn...bắn nhiều thật, có thể bắn nữa hay không nhỉ?"
Hắn vô sỉ nâng lên căn nhục hành đã tàn lụi héo úa, ngón tay gảy nhẹ nơi mã mắt, động tác đẩy hông kết hợp đâm mạnh vào điểm tối mẩn cảm của cậu, Trịnh Trần Phương Tuấn khóc không ra nước mắt, gào lên loại thanh ân khàn khàn vì la hét quá nhiều.
"Tiểu Tuấn..." Hắn gác chân cậu lên vai, cẳng chân thon gọn mềm mại đặt bên má, hắn không nhịn được vươn lưỡi liếm láp, nơi nào của tiểu ngốc nghếch cũng đẹp cũng khả ái, hắn thật muốn hung hăng ăn tươi nuốt sống cậu vào bụng, nâng niu chăm bón lâu ngày cũng sẽ có lúc gặt hái, hắn chờ chỉ có vậy.
Lại mạnh mẽ đâm vào, cự vật to dài cứng rắn tiến đến nơi sâu thẳm trong tràng bích, hắn cảm nhận từng trận hỏa nhiệt bùng cháy từ nơi giao hợp, hô hấp càng nóng bổng tràn đầy dục vọng. Thanh âm xung quanh, từ tiếng ván giường lạch cạch cho đến tiếng nhóp nhép của nhục thịt bị va chạm phát ra, tất cả đều như tẩm xuân tình tán làm cho hắn càng nghe càng mụ mị, đâm rút như cái pít tông hoạt động hết công suất, hòng tìm thêm càng nhiều càng nhiều khoái cảm.
"Ah, a...nhanh lên, Khánh, Khánh...ưha, ah, ha..."
Trịnh Trần Phương Tuấn tuy vẫn rên rỉ động tình, nhưng qua nhiều lần phát tiết như vậy rồi, hắn biết cậu đã rất mệt mỏi, bản thân hắn bắn vào huyệt động hoặc nhân ấm nóng kia đã hai lần lại chẳng thấy mệt một chút nào, hắn có chút buồn cười, cúi xuống hôn lên trán cậu.
"Tiểu Tuấn...tiểu Tuấn của anh,...tự mình đến có lẽ anh sẽ nhanh hơn đấy!"
Hắn nhỏ giọng dụ dỗ, đồng thời ôm lấy cái eo mảnh nhỏ, kéo cậu ngồi lên, tính khí đột ngột cắm vào thật sâu, nhắm vào tuyến tiền liệt mà nghiền ép, cậu thất thanh trợn mắt ngân lên một tiếng sướng khoái thích ý, cái eo bất giác vặn vẹo, theo phản xạ cơ thể khép chặt huyệt khẩu, nhấn côn thịt vào điểm ấy không buông."Chỗ đó, thật sướng, Khánh...ah, tiểu Tuấn sướng...nha ah ah...không bắn được...ah. Không !!a....nhưng...ah buồn tiểu...Khánh, tiểu Tuấn khó chịu...a..."
Hắn đầu đầy mồ hôi, cùng động tác nhún xuống nâng lên của cậu mà đẩy rút, cơn thét của dục vọng đang dần dữ dội hơn, hắn trầm trầm giọng nói. "TiểuTuấn, thật dâm đãng, được anh thao sướng vậy sao? Đến cả nước tiểu cũng muốn bắn ra rồi."Trịnh Trần Phương Tuấn quả thật bị thao rất sướng, cảm giác bị nhồi nhét đau đớn khó chịu ban đầu không rõ từ khi nào đã thay đổi, một cỗ cảm giác thoải mái kỳ lạ ập tới, từ hậu huyệt lan ra toàn thân. Tâm trí sớm bị treo lơ lửng trên mây, bị từng cơn sóng khoái cảm xô đẩy đến điên đảo tê dại.
"Muốn nữa...ah, tiểu Tuấn bị thao rất sướng...ưha, lại đâm tới rồi...Khánh, chỗ đó mạnh nữa...đâm chết tiểu Tuấn...muốn Khánh đâm chết tiểu Tuấn, a...muốn bắn...cho tiểu Tuấn bắn..." Cậu chỉ biết nếu nói những lời như vậy Khánh sẽ cho cậu càng sung sướng, bởi vì mỗi khi nói xong thứ to lớn nóng bỏng đang ra vào bên trong cậu sẽ lớn hơn một chút, dường như còn co giật co giật, động tác của hắn còn tăng tốc điên cuồng hơn...