Tiếng gió nhẹ nhàng đi qua khe cửa, len lỏi chút mùi vị mùa thu vào phòng, đã hai tiếng đồng hồ trôi qua, Jiyeon vẫn ngồi trên chiếc ghế gỗ, ánh mắt vẫn bất di bất dịch, tay trái nó chậm rãi lật từng trang giấy, ngón tay phải gõ nhẹ xuống bàn, mới trông thì như có vẻ bất thường, nhưng nếu ai đã từng chứng kiến cách Jiyeon làm việc, họ sẽ không lấy làm lạ.
Bầu không khí trang nghiêm quen thuộc, từng bước đi của Jiyeon tiếp thêm nhiều sự tự tin sau khi mọi chứng cứ nó đã nắm rõ trong lòng bàn tay, đứng trước chư vị bồi thẩm đoàn, cũng như những lần trước, từng lí lẽ được nó đưa ra gần như không có gì để bàn cãi. Joonyoung vẫn kêu ngạo nhếch mép với những cứ mà Jiyeon đưa ra, để xem....
- Với những cáo trạng đã nêu, tôi yêu cầu mức án tù 3 năm đối với bị cáo.
Jiyeon quay về chổ sau khi xong nhiệm vụ, Jongsuk ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn nó, thay cho một lời khen. Jiyeon nhìn xuống những hàng ghế bên dưới, như thường lệ, Myungsoo lần này cũng tham gia phiên tòa này, một phần vì Myungsoo là người bắt được Joonyoung, phần còn lại, nó thật sự muốn tự luyến rằng Myungsoo đến đây là vì muốn nhìn nó, cứ nhiều lần như vậy, tự nó cũng cảm thấy mình đã quá ảo tưởng, nhưng cớ gì Myungsoo hết lần này đến lần khác khiến nó trở nên lưu luyến như thế chứ.
Phiên tòa kết thúc, Jiyeon không còn lạ gì ánh mắt sắc lẻm của những bị cáo sau khi tuyên án, nhưng ánh mắt hôm nay, không hề có chút hoảng sợ, hâm dọa còn đầy thách thức này, dĩ nhiên nó không quá bận tâm nhiều đến điều đó, không có nghề nghiệp nào mà không có người ghét, cũng không ai sống trên đời mà không có kẻ thù, chỉ là nó phải chịu cảnh có nhiều kẻ thù hơn người khác thôi.
- Hôm nay không có vụ án nào sao? - Jiyeon nói ngay khi Myungsoo đi tới
- Anh đến đây để theo dõi và viết báo cáo - vẫn là câu trả lời này sao, Jiyeon chằng còn mảy may nữa vì lần nào anh chẳng nói vậy
- Em hết việc rồi, mình ăn gì chứ? - cũng đã xế chiều, nó đoán Myungsoo vẫn chưa ăn gì, nhưng việc anh có đi ăn cùng nó hay không, lại là một vấn đề khác
- Anh đợi em bên ngoài.
Myungsoo quay đi và đi theo dòng người rời khỏi, Jiyeon mỉm nhẹ môi, anh vẫn như vậy, "Được thôi" "Anh cũng đói, mình đi ăn đi" khó lắm sao? nhưng không hiểu sao đến giờ nó vẫn không thoát được sự mê hoặc của con người khô khan đó.
- Mọi thứ vẫn ổn chứ? - Jiyeon mở lời khi họ bắt đầu dùng bữa
- Vẫn vậy thôi - Myungsoo trả lời dù câu hỏi của Jiyeon là chưa rõ ràng
- Ý em là anh và Suzy? - Jiyeon tiếp lời vì biết rõ Myungsoo đang chưa hiểu nó hỏi gì
- À, không có gì đặc biệt - ngước lên khẽ nhìn nó
Jiyeon mỉm cười, cúi xuống và tiếp tục bữa ăn. Nói thế nào nhỉ, nếu tính ra đã được hơn 5 tháng Myungsoo và Suzy hẹn hò, và hơn 1 năm anh và nó chia tay nhau, Jiyeon không gọi đó là cách mà Myungsoo dùng để lãng quên tình cảm giữa anh và nó, cũng không gọi đó là cách mà Myungsoo trả thù vì người nói lời chia tay là anh. Thế cho nên, nó chỉ chấp nhận chuyện hẹn hò như một chuyện nó phải chấp nhận mà không cần biết lí do. Vậy tại sao họ vẫn còn gặp nhau sau chia tay như những người bạn, có lẽ vì không thể nhìn như kẻ thù được, đó là cách Jiyeon phải đối diện vì bản chất công việc là phải thường xuyên chạm mặt, dần dần cũng trở thành quen, vẫn là người đó nhưng với một tư cách khác.