Thi Đh năm đầu tiên. Tạch. Trượt, Tôi chẳng trách ai cả. Cũng chẳng trách cả bản thân mình như lúc trước. Có lẽ mọi cảm giác giờ đã hóa đá rồi… Chỉ bởi đơn giản rằng, học hành ko cẩn thận, làm bài ko đc thì trượt thế thôi.
2007, Tôi thi Sư phạm Lí. Mọi người thì suốt ngày bàn tán trường này trường nọ…Còn Tôi dường như chẳng quan tâm mấy, cái ước mơ làm thầy giáo, gõ đầu trẻ chắc là do có bà chị và Bố. Nhà ko có đk, cũng chẳng quan hệ gì…bà chị học mầm non rồi tự thi đc công chức, đc phân việc mà chả tốn đồng nào. Công việc cũng nhàn mà lương khá ( do có thêm % lương thu hút )… Nhưng có khi năm ấy thi đỗ, thì cái mông lung về tương lai chắc còn hơn bây giờ. Tiền, quan hệ…2 cái khái niệm về vị trí và danh vọng đối với 1 con người trong cuộc sống. Ko thể bước những bước dài, thì có lẽ ta bước chậm…điều đó chắc dần dần Tôi mới nhận ra đc.
Quãng thời gian ở nhà. Làm học sinh lớp 13…có những lúc Tôi muốn tìm đến cái chết. Khi vết thương đầu đời đã dần lành, đúng hơn là chai sạn. Thì bây giờ nó phải nhường chỗ cho những dằn vặt về chọn lựa, về cuộc sống trước mắt. Có những lúc Tôi từng nghĩ rằng : Còn đc đi học là còn hạnh phúc...
Khoảng thời gian sống vội vã. Thời gian đầu, có những lúc Tôi muốn kết thúc cuộc sống của bản thân. Chỉ vì gặp ánh mắt buồn ko nói của Mẹ, cái thở dài của chị…và cả sự thất vọng của Ba nữa. Con người ta thì đi học hết cả, ko ĐH thì CĐ, TC. Buồn cười là năm ấy, điểm Tôi cũng thuộc dạng khá nhưng ko có trường nào gọi . Thành ra, ở nhà ko sao, cứ ra đường là hàng xóm lại hỏi này hỏi nọ rồi dị nghị. Có lẽ với cái quá khứ học hành lúc trước, Tôi vẫn là 1 thằng đc họ quan tâm và đề cập tới…kể cả những lần Ba đánh gẫy cả bó roi vì bắt đc thằng con chơi game . Lúc đó, Tôi ko cảm thấy dằn vặt bản thân vì mình vô dụng, vì làm Bố và Mẹ thất vọng, xấu hổ trước mọi người…mà cảm thấy dằn vặt vì mình mất cái cảm giác mình đang sống vì 1 điều gì đó, không còn mong chờ 1 cái gì đó ở phía trước. Con người sống mà mất đi niềm tin thì có còn đáng sống ko ?3 chị em lúc nào cũng đc hết Mẹ và Bố răn dạy chuyện học. Riêng Tôi chắc đc nghe nhiều nhất. Vì nhỏ tuổi nhất, được chiều, quan tâm nhất…và cái gánh nặng trên vai nhiều lúc cũng lớn nhất. Nó là hy vọng, là điều gì đó mà có lẽ nếu lúc đó thằng con trai ấy hiểu đc như bây giờ nó vẫn đang ngẫm nghĩ về Ba, về Mẹ về những gì họ đã làm thì hữu ích dường nào. Tự hỏi mình : Mày đang sống vì điều gì ? Có phải là sống sao cho để mỗi ngày đc 2h game, hay đc ra quán game xem ké để cho đỡ cơn nghiền ư ? Quãng thời gian ấy Tôi rất thích xem những bộ phim buồn. Ko phủ nhận là bây giờ cũng vậy. Đặc biệt thích thú với những phim có những nv chính chịu nhiều đau khổ, đơn độc… nhưng cuối cùng họ vẫn vượt qua khó khăn, có 1 cái happy ending nhẹ nhõm. Hồi ấy TV chiếu bộ phim Hàn, còn nhớ mang máng là Chị Tôi thì phải. Trước kia họ cũng rất hạnh phúc, rất giàu có. Nhưng rồi có biến cố, họ trở nên nghèo khó, nhục nhã… Nhưng họ ko gục ngã. Họ vẫn sống tiếp, sống 1 cách cố gắng để trả những món nợ ơn nghĩa, ân oán. Cuối cùng thì NGƯỜI TỐT vẫn gặp HẠNH PHÚC…Tôi rất thích huýt sáo theo nhạc phim này, nó buồn, da diết, như một lần nữa gợi lại quá khứ. Có lẽ cố gắng để ngày mai, ngày kia, để tương lai cười lại vào mặt những thằng đã từng cười mình sẽ tốt hơn. Nghĩ đơn giản vậy và Tôi đã làm đúng vậy, có lẽ nó tốt hơn sự vô định và hoang mang, phân vân lựa chọn con đường đi tiếp khi thi trượt ĐH.