Chương 31 [End]

12K 638 41
                                    

Chương 31

 8 giờ 30 tối Vương Nhất Bác nhàm chán chơi vài chục ván game mà Tiêu Chiến vẫn chưa xuất hiện.

Nửa tiếng trước vào app kiểm tra chuyến bay của Tiêu Chiến, hiển thị vì lý do thời tiết nên chậm trễ, bây giờ kiểm tra lại vẫn là thông báo như vậy. Cũng không ghi sẽ kéo dài tới bao giờ.

Rõ ràng thời tiết Trường Sa tốt như này...Vương Nhất Bác kéo rèm cửa sổ ra một chút, nhìn thành phố trong suốt dưới bầu trời đêm, mấy ngôi sao lẻ loi, trăng cũng không quá tròn, thỉnh thoảng ẩn mình trong mây, nhưng rất nhanh lại chui ra ngoài giống như cậu, đang hân hoan nhảy nhót chờ đợi người quan trọng.

Bật TV qua kênh CCTV5, không hứng thú xem xếp hạng cuộc thi F1 một lúc, nghe tiếng động cơ quen thuộc gần như ngủ quên mất, cuối cùng lại bị chuông điện thoại đánh thức.

Là điện thoại của Tiêu Chiến.

Cậu ấn nghe, giọng lạnh như băng nhắc nhở đối phương:"Anh đến muộn."

"Xin lỗi, xin lỗi! Cái máy bay này kỳ lạ quá xoay vòng vòng trên không trung, nói là để tránh mưa dông phía trước, vừa mới đáp xuống. Bây giờ anh qua ngay đây!" Giọng Tiêu Chiến sốt ruột còn mang theo một chút khẩn trương, giống như sợ cậu không vui, lại nói:"Không phải em ngủ rồi đấy chứ? Hay là sáng mai anh qua...'

"Mới 10 giờ ngủ cái gì mà ngủ?" Cậu tức giận cắt đứt, còn không quên cà khịa thêm một câu:"Ai mê ngủ giống anh!"

Giọng Tiêu Chiến không biết vì sao ngược lại nhẹ nhàng đi rất nhiều:"Oke, vậy em đợi anh, anh tới liền."

Cậu nói:"Cũng đợi cả tối rồi." Rõ ràng là ngữ khí oán trách nhưng lại không nhịn được mỉm cười.

Đầu bên kia điện thoại cũng vang lên tiếng cười nhẹ, Vương Nhất Bác lại nghiêm mặt:"Anh cười cái gì?"

"Là em cười trước mà."

"Em cười lúc nào!"

"Rồi rồi rồi, em không cười. Là anh cười được chưa? Anh vừa nghĩ đến em liền không tự giác được muốn cười."

Đến âm thanh cũng mang theo ý cười, cậu dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của nam nhân, ánh mắt ấm áp, lông mày cong cong, ngọt hơn tất cả loại kẹo cậu từng thử qua, giống như ngay cả bầu không khí cũng là hương thơm ngọt lịm.

Nhịn không được, thật sự nhịn không được, Vương Nhất Bác nhìn đường cong khóe miệng mình qua gương đối diện, Phong ca nói không sai, cậu quả thực không còn hình tượng idol, đối với người yêu, cậu không ngại cười thành một tên ngốc.

Cậu hỏi:"Em buồn cười thế à?"

"Không phải, anh biết em không giận, vui lắm nên mới cười."

"Ai nói em không giận?"

Tiêu Chiến ngẩn ra một lúc, thấp giọng:"Em vẫn giận à?"

"Đúng,"Cậu nói:"Giận lắm."

"Ừm, vậy em chờ anh, anh lập tức đến dỗ em."

Ngữ khí đơn thuần vô tội như vậy nhưng lại vừa mang theo cảm giác mặt dày vô sỉ, cậu tức đến phì cười:"Tiêu Chiến, anh dỗ trẻ con đấy à?"

[Bác Quân Nhất Tiêu] Trong Mắt Em Chỉ Có AnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ