Chào, tôi ngày này là lớp 9. Ko dài dòng nhiều, VIẾT:
.
.
.
.
.
.
Hôm nay tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Thật ra dạo gần đây, tần suất"mệt mỏi", "chán nản" cứ tăng lên vậy. Có những thứ thật nhỏ nhặt trong cuộc sống mà cũng làm tôi thấy buồn và luôn cảm thấy bực tức, khó chịu. Nhưng tôi chả bao giờ thể hiện 1 cách hết lòng mình. Tôi luôn kìm nén, luôn ngồi và tự suy ngẫm. Mọi thứ thật rối bời, thật mệt mỏi, thật...chật vật. Tôi yêu tất cả mọi người, tôi yêu bản thân tôi, nhưng luôn có thứ gì đó làm tôi tự thấy chán ghét bản thân. Nó thực sự làm tôi rối lòng và dần dần hút cạn nguồn năng lượng của tôi. Tôi "sống mòn", và sẽ có 2 trường hợp xảy ra. Một là, tôi sẽ chết mòn giữa bộn bề cuộc sống, và cứ lặng lẽ hòa mình vào cát bụi, là 1 cái chết im lặng, đau đớn nhưng dịu dàng. Hai là, niềm hạnh phúc của tôi bị bào mòn, nhưng nó không mất đi hay làm tôi cảm thấy đau rát, mà niềm hạnh phúc đó sẽ như 1 lưỡi kiếm được mài thật sắc nhọn, để tôi đâm thẳng vào tất cả những khó khăn mà cuộc sống này nó ném vào tôi. Tôi là người sẽ quyết định số phận, tương lai của tôi, nhưng mọi thứ vẫn rất đỗi nhạt nhòa, thật ra là nhòe nhoẹt thì đúng hơn...
.
.
.
.
.
.
Phần này luyện tiếng anh nè: (cố dịch để mà tốt hơn, đừng bảo tôi là thích khoe mẽ này nọ nhá :))), khó khăn vl )
Hi there, here is the 14 year-old me. There's no need to take it prolix, LET'S GO:
I feel depressed, today. Recently, the frequency of"tiredness", "disheartenment" get extremly high. There are just little things in life, but which make me sad and frustrated. But I never showed those feelings clearly. I always hold back, sit by myself và think alone. Everything is just such a mess, it's always tired, and so hard for me to live. I love everybody, I love myself, but there is always something, SOMETHING, which make me feel more loveless for myself.It really makes me burst up and day by day, sucking all of my energy. I keep wearing myself out, and I think these two situations would happened to me: No.1 I would die slowly under heavy pressure of life, and quietly get myself away into dust,it's a silence death, painful but gentle. No. 2, my happiness would be abraded, but it would not disappear nor made me hurt, but the happiness itself would become a sharp durable blade, so I could get to all those difficulties that life throws at me. I will be the one deciding my destiny,my future, but everything is still such a blur, and sightless...
One more thing, im not sick, it's just my thoughts and my words. :'>>> i still want to live, hehe
YOU ARE READING
Nhật kí ngẫu hứng ><
Teen Fictionchả có j cả, thích thì viết thôi, với nâng cao tầm văn chương :))) cái ngày mà tôi viết nhật kí này chắc chắn là ngày mà tôi vật vã, thế nên mới viết đấy :)) nơi luyện tiếng anh(favourite subject nhưng vẫn ngu ngơ lắm). Ai đọc đc thấy lỗi sai sửa...