Chương 32: Khách điếm trải qua nguy hiểm (hạ)

213 5 0
                                    

Trong khách phòng ánh nến chưa tắt, đốm lửa nhỏ bé lập lòe lúc sáng lúc tối.

Vu Thịnh Ưu nghiêng mình nằm ở bên ngoài, Cung Viễn Tu hai tay ôm chặt thắt lưng nàng, thân mình dán vào lưng nàng, ngủ ở bên trong.

Ánh nến mãnh liệt nhảy lên hai cái, bỗng nhiên tắt.

Vu Thịnh Ưu ở trong bóng tối mở to mắt, tay trái nắm chủy thủ, tay phải cầm túi độc dược, mặc kệ là loại người nào, có can đảm tới gần nàng trong vòng ba bước, tất khiến hắn chết không toàn thây.

Nửa ngày sau, trong bóng tối trừ bỏ tiếng hít thở an ổn của Cung Viễn Tu, một chút động tĩnh cũng không có, Vu Thịnh Ưu lòng có chút lơi lỏng cảnh giác, chẳng lẽ, là do mình lo lắng quá nhiều?

Lại qua nửa canh giờ, vẫn không hề có động tĩnh, Vu Thịnh Ưu ánh mắt dần dần nặng nề, ổ chăn ấm áp, thân thể sớm mệt mỏi, không thể không kêu gọi nàng mau mau tiến vào giấc mộng đẹp.

Ánh mắt của nàng dần dần…… Dần dần…… mờ mịt, bàn tay nắm chặt vũ khí cũng dần dần buông lỏng, nhưng không biết vì cái gì nàng bỗng nhiên mạnh mẽ mở bừng mắt, ngửa đầu nhìn trần nhà. Trên trần nhà một bóng đen nhìn chằm chằm vào nàng, bóng đen giống như là một người giấy dán trên đó, nhưng không giống người giấy, bởi vì, hắn cử động! Hắn cử động, hắn cử động, hắn cử động!

Bóng đen người giấy kia chậm rãi…… Chậm rãi từ trên trần nhà rơi xuống, vươn tay về phía nàng, Vu Thịnh Ưu quát to một tiếng, tránh khỏi vòng ôm của Cung Viễn Tu, lăn xuống giường.

“Viễn Tu! Viễn Tu mau đứng lên!” Vu Thịnh Ưu một cước đá tỉnh Cung Viễn Tu, khi Cung Viễn Tu mở mắt nhìn, bàn tay của bóng đen người giấy kia đã sắp chạm tới khuôn mặt anh tuấn của hắn.

“A!” Vu Thịnh Ưu lại hét lên một tiếng, vung tay, chủy thủ chém qua, chặt đứt bàn tay của người giấy, mất đi bàn tay, người giấy đen kia thong thả quay đầu, đưa mắt nhìn về phía Vu Thịnh Ưu.

Vu Thịnh Ưu nuốt nước miếng, bị nó nhìn toàn thân nổi da gà, Vu Thịnh Ưu quay qua Cung Viễn Tu đang chậm rãi đứng lên hét to: “Nhanh lên! Nhanh lên! Quỷ tới bắt ngươi.”

Cung Viễn Tu dụi mắt, nhìn người giấy đen trước mặt, trong ánh mắt đơn thuần trong suốt xuất hiện một tia nghi hoặc, hắn không biết vì cái gì người giấy lại cử động được, bất quá nương tử bộ dáng giống như thực sợ hãi. Hắn nâng tay, tựa như đứa nhỏ bắt lấy cánh con bướm, cẩn thận tóm lấy cổ người giấy, sau đó cười thực vui vẻ nhìn Vu Thịnh Ưu nói: “Nương tử, ta bắt được nó.”

Người giấy ở trong tay Cung Viễn Tu vặn vẹo giãy dụa, Vu Thịnh Ưu thở dài nhẹ nhõm một hơi, không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã bắt được nó, vừa định thần, bỗng nhiên nhìn thấy bóng đen nâng một tay, năm ngón tay thẳng tắp chụm lại, mạnh mẽ đâm về phía trái tim Cung Viễn Tu!

“Cẩn thận!” Vu Thịnh Ưu kêu sợ hãi.

Cung Viễn Tu nhíu nhíu mày, vung tay, rất dễ dàng liền hóa giải đòn đánh lén của bóng đen, sau đó hai tay hơi hơi dùng sức, ‘xoạt’ một tiếng, người giấy đã bị xé làm hai nửa.

Người giấy bị chia làm hai nửa, giống như con giun bị đứt lìa, vặn vẹo, Vu Thịnh Ưu lấy từ trong bao quần áo ra hỏa tập, đánh lửa đốt, căn phòng bỗng nhiên sáng lên một mảnh, người giấy vặn vẹo trong lửa rồi biến thành tro tàn.

(Hoàn) Ai Nói Xuyên Qua Hảo - Tử NguyệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ