Hôm nay, như có nguồn năng lượng kì lạ, mình dậy lúc 5 giờ sáng vào ngày chủ nhật. Mùa đông, trời còn tối mù, mình thở hắt ra một đám khói dài, trắng như kẹo bông, cười nghịch ngợm và thích thú mỗi lần nhìn thấy chúng, như thể mình có thể thở ra lửa giống mấy trò thổi lửa nuốt xăng ở rạp xiếc.
Mẹ đi làm sớm, để lại một tấm note màu vàng:"Đun nước sôi với cacao, mẹ thử mua marshmallow mà con thích đấy, con yêu". Trùm tạm cái chăn len dày sụ bố mẹ mua từ lúc mới cưới nhau, mình với tay mở laptop, kết nối wifi.
Laptop là vật duy nhất kết nối mình với thế giới bên ngoài, mình không có sở trường về máy móc hay các thiết bị công nghệ điện tử, loại từ trường đặc biệt nào đó phát ra từ cơ thể mình luôn khiến máy móc phát tín hiệu cảnh báo nguy hiểm hoặc hỏng hẳn dù bằng cách này hay cách kia. Hồi nhỏ thì thường là đồng hồ hay radio, lớn lên chút thì là máy nghe nhạc hoặc thậm chí Tivi. Cái laptop này là thứ hiếm hoi duy nhất chịu đựng được thứ từ trường khốn nạn ấy. Thú thật mình chẳng biết dùng laptop làm gì ngoài xem phim và lướt facebook, thỉnh thoảng thì đăng tâm sự linh tinh lên WordPress. Anh họ hay trêu mình là mua laptop cho thật phung phí, nhưng ít nhất mình đã có bạn. Mình bị cô lập suốt cả năm cấp hai, bởi vì mình quá khó giao tiếp, xa cách với tập thể. Nhưng thôi, mình tự nhủ sẽ thay đổi khi lên cấp ba, còn giờ mình đã có anh và những người bạn online, sẵn sàng bên mình dù đêm khuya hay sáng sớm.
Lướt qua những dòng tin nhắn tối qua, chà, chỉ là vài chuyện vặt vẽo linh tinh, giống như hai anh em trong một gia đình trêu chọc nhau mà thôi. Cái ý nghĩ ấy làm mình vừa buồn cười, vừa buồn nôn. Buồn cười ở chỗ, anh thật sự đóng đạt vai diễn một người anh trai lém lỉnh, ngoài bắt nạt mình đến phát khóc ra thì chẳng có bất cứ loại cảm xúc âu yếm gì, và buồn nôn, vì chính bản thân mình mong chờ một tia cảm xúc âu yếm bật ra khỏi phạm vi một mối quan hệ "anh-em"bình thường mà chúng mình đã giao kèo.
Sự vô tư, hồn nhiên khi anh trêu chọc mình, hay giới thiệu mình với mọi người bằng giọng điệu châm chọc xen lẫn tự hào về một ông anh trai với một cô em gái tuổi tween bướng bỉnh, cùng thái độ thản nhiên của mình khi tiếp nhận điều đấy làm não mình tua về bài giảng hóa học về sự oxi hóa của sắt. Mình ghét các môn tự nhiên và hầu như chẳng hề học hành một chữ nào trong các giờ hóa của cô Hà, nhưng mình nghĩ trái tim mình đang dần bị oxi hóa vậy. Nó cũng là một khối thịt được cấu tạo từ sắt của hồng cầu, nhưng với một hình thù méo mó và gớm ghiếc của một con quái thú trong mỗi câu chuyện tình ái hoàng tử và công chúa mà bất kì đứa trẻ con nào cũng nằm lòng. Mỗi ngày, sự tủi thân và đố kị ăn mòn mỏi đến hoen rỉ ra trái tim mình, đến mức gần như mục ruỗng như vật chất trong một cái hố đen.
Bảy giờ sáng, những người chung group chat dần online. H vui vẻ hỏi về chuyện mình đột nhiên thức dậy sớm thay vì ngủ nướng nửa ngày như" một con heo lười biếng". Mình đanh đá đáp trả một cách hờn dỗi. Thú thật, suýt nữa mình đã tự móc họng nôn vì cái thái độ tự nhiên như một thói quen khi nũng nịu H như một cô em gái của anh. Từ lúc nào mình đã quen và an phận chấp nhận vai trò ở bên H như một cô em gái ?
S bắt đầu tham gia cuộc trò chuyện, hay chính xác hơn là cắt ngang đoạn hội thoại tràn đầy không khí:"Hai anh em trong một gia đình"của mình bằng một câu vô nghĩa:
BẠN ĐANG ĐỌC
monologue
Non-FictionTình yêu của em chỉ là một khúc tình ca. độc thoại. em yêu anh và sẽ chẳng ai biết hay hiểu được em đã yêu anh thế nào. cho đến khi em chết