Đêm ấy vào thời loạn lạc khi...chiến tranh ở Việt Nam vẫn còn tiếp diễn
Thư , cô bé nhà nghèo mới 14 ...
Trăng hôm nay rất sáng cô có dịp băng qua vùng đầm lầy tăm tối...ánh sáng của trăng soi bóng các nẻo đường ngoằn nghèo hiểm trở...gió dít từng cơn lạnh buốt trên người cô chỉ có mỗi cái váy đỏ dài tay mỏng tanh cô không hề biết gì về sự tích vùng đầm lầy này ! Đi được một đoạn cô lại nghe thấy tiếng thì thầm bên tai ... sợ hãi cô bắt đầu hoang mang nhiều hơn ...ánh sáng hồi nẫy mãnh liệt như thế nào thì giờ càng trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết... cô muốn khóc ...khi ánh trăng dường như tắt hẳn vạn vật như thay đổi ... cảm giác lạnh thấu xương đang ăn mòn tận xương tủy ..."XOẠC" một âm thanh gì đó phát ra ...và khi nhìn lên bầu trời ánh trăng đã trở lại...
"Không đúng..."
Ánh trăng giờ không còn là màu vàng hài hòa ấm áp nữa giờ nó là một màu đỏ ...màu đỏ của máu tươi ...khát vọng tàn bạo mãnh liệt...
Cô đi sâu vào trong màn đêm nguy hiểm ...thực không biết đây trính là điểm dừng ...là nơi kết thúc cuộc đời của 1 cô bé hoàn toàn vô tội...
BẠN ĐANG ĐỌC
"Xin đừng để tôi một mình "
Horrorthuộc thể loại creepypasta là chuyện ngắn không có hồi kết giúp độc giả tự nghĩ ra kết cục cho nhân vật !!!