1.

8.2K 595 21
                                    

1.

Vương Nhất Bác ở trong thang máy nghe thấy tiếng quát chói tai của người phụ nữ nhà bên. Cậu nhíu mày, mặt không biểu cảm bước vào hành lang. Cửa nhà bên cạnh mở, một shipper dáng người cao gầy đang đứng trước mặt vị nữ hàng xóm kia.

Vương Nhất Bác không có hứng hóng hớt, đi thẳng đến trước cửa nhà mình. Khi đang mở khóa thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng bạt tai. Không biết cãi nhau cái gì mà cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tát anh trai nhỏ shipper một cái đau điếng: "Anh không đền nổi đâu! Tổ yến của tôi lạnh hết cả rồi! Anh đền nổi chắc?"

Một cái tát này đã làm rơi đồ gì đó của người con trai ấy, anh nói theo thói quen: "Rất xin lỗi. Vô cùng xin lỗi." Nhanh chóng ngồi xổm xuống lần mò tìm đồ bị rơi. Dễ thấy rằng đồ này đối với anh vô cùng quan trọng, khiến cho một người đàn ông có thể nhếch ngác quỳ xuống đất tìm. Hành động khác thường của anh làm cho vị nữ hàng xóm này sợ hãi đôi chút. Cô ta mắng một câu bảo "Đợi bình luận kém đi!" rồi đóng sập cửa lại.

Người ta đã đóng cửa rồi mà người con trai đang quỳ trên đất vẫn nói: "Rất xin lỗi. Vô cùng xin lỗi."

Vương Nhất Bác thấy có đồ gì đấy bắn vào giày cậu. Nó màu đen, cũ cũ và nhìn rắc rối hơn cái tai nghe Bluetooth một chút. Cậu nhặt lên, nói với anh trai nhỏ shipper: "Đồ của anh này."

Dường như người đang mò mẫm khắp nơi không hề nghe thấy.

Thầy Vương hơi bất đắc dĩ, đành bước qua, đưa tay mình đến chỗ người con trai ấy. Trong lòng bàn tay cậu chính là máy trợ thính của tiểu Tán. Khi nhìn thấy thứ này, mắt anh sáng lên, chắp tay trước ngực nói cảm ơn với Vương Nhất Bác: "Cảm ơn! Cảm ơn ông chủ!". Từ đầu đến cuối, anh luôn cúi đầu không dám nhìn người con trai xa lạ trước mặt.

Có thể là do tuổi xấp xỉ nhau hoặc do gì đó, trong lòng Vương Nhất Bác cảm giác đau âm ỉ, hơi chua xót. Cậu không thích một người đàn ông hèn mọn như vậy, không muốn nói gì hết chỉ mau chóng muốn đứng dậy rời đi.

Nhưng khi cậu muốn đi thì nhìn thấy trên mặt người con trai vẫn đang quỳ dưới đất có mấy vết cào. Móng tay của vị nữ hàng xóm dài nhọn. Vết thương trên mặt anh shipper trẻ tuổi nhìn khá sâu, còn có vệt máu. Vương Nhất Bác mím môi, không kìm được nhắc nhở anh: "Mặt của anh bị cào chảy máu kìa."

Hình như anh nghe thấy tiếng gì đó trên đỉnh đầu nhưng lại không nghe rõ. Tiểu Tán nhanh tay đeo máy trợ thính lên, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác: "Cái.... Cái gì cơ?"

Vương Nhất Bác lại ngây ngẩn cả người. Cậu không ngờ người con trai nhếch nhác như vậy lại có đôi mắt sáng trong thế này. Trong mắt còn ầng ậng những giọt nước mắt buồn bã. Khóe mắt hồng hồng cố gắng giữ thể diện, không để nước mắt rơi xuống. Anh theo thói quen nở một nụ cười nịnh nọt. Anh shipper bị xúc phạm này có gương mặt rất trẻ.

Vương Nhất Bác nửa quỳ xuống đối mặt với anh, rút khăn tay từ trong túi áo bành tô ra. Tay cậu do dự một chút rồi dùng khăn cố gắng dịu dàng lau vết máu trên mặt người con trai ấy.

Bị oan cũng không khóc, bị đánh cũng chẳng sao. Thế nhưng lại vì bỗng nhiên có một người xa lạ đưa cho anh chút dịu dàng thì cảm xúc của tiểu Tán chợt không kìm nổi. Từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Anh không giải thích hay nói cảm ơn gì nữa, mà im lặng nhắm mắt lại, để cho Vương Nhất Bác lau vết máu và nước mắt trên mặt mình.

[ BJYX | EDIT | Hoàn ] Ngủ đôngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ