Nhung tuyết. Tôi ngửi thấy mùi hương nhung tuyết, nên từ từ nhớ lại cánh đồng hoa trắng xóa. Tôi... chúng tôi đã chạy băng qua cánh đồng ấy trong đêm trăng tròn. Dù ánh trăng mát dịu nhưng cũng không đủ sức lấn át bóng tối trên nền trời cao trong lúc tôi lôi Würther chạy theo mình. Chúng tôi đã tới gần biên giới. Tiếng súng nổ đuổi theo phía sau mỗi lúc một gần. Bỗng dưng tôi cảm thấy lo sợ.
Sợ ? Tôi mà sợ ư ?
Không thể tin được.
Thật phi lý.
Dứt khoát không thể tin được. Lại càng hoàn toàn phi lý. Mắt tôi trừng trừng, cố không để cơn buồn ngủ kéo đến.
Bỏ trốn cái gì ?
Tôi nhấc tay này rồi tay kia. Sau đó thử nhúc nhích hai chân. Tất cả những thứ trên người tôi còn nguyên vẹn, liền lạc.
Vậy mình trốn cái gì ? Tôi đâm ra thắc mắc vì ý nghĩ chợt đến. Nằm trên nền đá, tôi có thể cảm giảm giác cái lạnh giá và thô cứng sau lưng. Tôi ngóc đầu dậy, cánh mũi va vào vách đá.
Tôi đưa tay sờ mặt. Sau đó rờ rẫm quanh vách đá hai bên. Đều là vách đá. Thử duỗi chân, tôi mới nghiệm ra được chỗ tôi đang ở : Tôi đang nằm trong một cái hốc đá chỉ rộng hơn khổ người tôi một chút. Một nấm mộ.
Tôi cố thư giãn, để tìm kiếm những hồi ức trong đầu, xem chuyện gì xảy ra với mình.
Würther và tôi đang chạy, đang chạy trốn thì phải. Những gì trong ký ức chỉ bấy nhiêu, nhưng không có gì hơn thế nữa.
Trong lúc suy nghĩ, cổ tôi cảm thấy khát khô.
Đói. Cái đói đến cồn cào ruột gan.
Bây giờ thì tôi hiểu tại sao trí nhớ của mình lại tồi tệ như thế, chẳng có gì rõ ràng hết. Tôi đang lả dần vì đói. Phải chăng cơn đói đã lôi tôi ra khỏi tình trạng vô thức ?
Người ta đã phát hiện ra chúng tôi. Tôi lại rơi vào bóng tối một cách tuyệt vọng. Phát hiện cái gì ở chúng tôi ?
Chúng tôi chạy trốn khỏi bọn SS (1), Würther và tôi. Chúng tôi đã giúp những người Do Thái bỏ trốn khỏi Vienna, từ nhà tôi băng qua Akademiestraße, giúp họ vượt biên giới sang tỉnh Slovene thuộc Nam Tư, ở đó họ tự tìm đường trốn sang Hy Lạp, rồi sang Palestine thuộc Anh.
Họ đã trốn thoát. Bọn lính SS đuổi theo chúng tôi từ Vienna, theo chúng tôi băng qua vùng đông nam nước Áo, qua Klagenfurt để vào những dãy núi trắng đầy tuyết mùa Đông. Bọn SS là một lũ khốn kiếp chỉ một mục đích duy nhất là đánh hơi săn người.
Rõ ràng là tôi đã vào đây. Hầm mộ bằng đá này giúp tôi có thể khẳng định điều ấy. Còn Würther ở đâu ? Còn số vàng mà chúng tôi mang theo từ Vienna nữa ?
Cuối cùng, ký ức những chuyện đã qua chợt hiện ra, như gáo nước lạnh tạt vào mặt.
Würther là cha phó nhà thờ Thánh Peter, là người đẹp trai không thể tưởng mà tôi đưa theo cùng. Cậu ấy và tôi mang theo 3 túi đầy tiền vàng. Những đồng tiền vàng này là bộ sưu tập của cha tôi – những đồng si-linh kỷ niệm lễ đăng quang của hoàng đế Franz Josef, một năm sau ngày sinh của tôi vào năm 1847.
BẠN ĐANG ĐỌC
The Darkness
VampireTác giả : Dave MacMillan - Người dịch : Vũ Quốc ND : Đây là một truyện dài nhiều tập viết về thế giới của bóng tối, thế giới của những sức mạnh siêu nhiên từng ngự trị ở châu Âu từ lâu và kéo dài tận thế kỷ 21, thế giới của loài ma cà rồng (vampires...