Ngày hôm sau cũng chẳng bớt kì lạ hơn. Anh vẫn đi làm, cố gắng tìm hiểu rằng chuyện xảy ra ngày hôm trước có phải là thật hay không. Tất nhiên, rõ ràng là không, nhưng Yoongi chẳng thể ngừng nghĩ về nó được... chắc chắn là anh không buồn ngủ hay té đập đầu vào đâu đó mà. Anh cố tiếp tục một ngày bình thường mà không phải suy nghĩ về cái tên đột ngột sống lại từ cõi chết kia.
Anh ngăn bản thân nhớ tới chuyện ngày hôm đó lúc tới nơi làm việc. Yoongi đã kiềm chế rất tốt, cho đến khi anh bước vào nhà xác và thấy Taehyung đang quan sát một thi thể, hí hoáy ghi chú trên bìa kẹp tài liệu. Thi thể đó không ai khác ngoài tên Jung Hoseok. Thấy xong muốn sặc con mẹ nó đống cà phê trong mồm.
Taehyung từ từ ngẩng đầu lên.
"Yoongi, anh đây rồi! Vừa đúng giờ để kiểm tra nhanh một cái." Cậu chỉ cái lỗ đạn trên đầu Hoseok. "Ráng tìm ra nguyên nhân tử vong nha. It's a real head scratcher (1)." Taehyung bắt đầu cười rộ lên vì câu đùa của mình. Nếu cái xác trước mặt họ không phải là cái tên mà ai cũng biết là ai đấy thì Yoongi sẽ nói với cậu hai chuyện. Thứ nhất, Taehyung đã dành quá nhiều thời gian với Jin chỉ để làm một câu chơi chữ khủng khiếp như vậy. Thứ hai, đáng lẽ ra anh đã càm ràm rằng việc đùa giỡn về cái chết của một cậu trai trẻ tuổi nghe có hơi quá đáng. Thế nhưng Yoongi chẳng thèm quan tâm bởi anh đang sốc tới mức nghẹn lời, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xanh xao không sức sống của Hoseok.
"Anh, em biết là anh này ngon giai rồi nhưng anh cứ nhìn người ta kiểu đó có hơi ghê ghê á nha." Yoongi tỉnh táo trở lại rồi nhìn Taehyung.
"H-hả! Nhưng em vừa mới nói hôm qua là em muốn phang tên này cơ mà!"
Ngày của anh vốn dĩ đã tệ rồi, cần gì đến việc Taehyung nhìn anh chòng chọc như thể anh bị điên khi nói thế đâu. Bạn anh cứ cho rằng cậu không biết anh đang nói về cái gì với tông giọng lo lắng rồi rời đi do có vài ca phẫu thuật đã lên lịch sẵn hôm nay. Cậu im lặng bỏ lại anh nhân viên pháp y một mình.
Anh chầm chậm kéo lê chân mình tới bàn, mắt cẩn thận liếc qua liếc lại khi đang đi vòng quanh và quan sát cái xác, xem thử có bất cứ chuyển động nào hay không.
Khi cái xác dịch chuyển, Yoongi nhảy dựng lên. Hắn mở to mắt, nhanh chóng ngồi dậy, kéo tấm bạt phủ trên người ra khỏi bàn rồi dời mắt về phía Yoongi. "Kệ Taehyung đi. Thằng bé biết em ở đây ngày hôm qua, nhưng mà nó hơi láo toét và chỉ đang cố chọc giận anh thôi." Yoongi mở miệng nhưng chẳng nói gì cả. Thế chuyện này là có thật. Hai lần rồi. Và làm sao tên này lại biết Taehyung được?
"À phải rồi. Em phải để anh bớt sốc đi đã. Cũng đúng thôi." Hoseok nói. Yoongi nhìn hắn chà lên phần lỗ trên đầu cùng với một cái lỗ khác trên ngực mà người khám nghiệm trước đó không nhìn thấy. Mấy cái lỗ nhanh chóng lành lại, da dẻ dần khôi phục và không để lại một vết sẹo nào. Anh cảm thấy sự sống tràn trề trên người hắn, theo đúng nghĩa đen luôn ấy. Làn da nhợt nhạt lúc trước dần chuyển sang màu caramel đậm. Hắn luồn tay qua mái tóc vừa mới chắc khỏe trở lại. Rồi hắn xoay khớp vai và cổ tay, cố gắng lấy lại những chuyển động và sự linh hoạt trong cơ thể không còn sinh khí. Hắn đứng dậy, vơ lấy quần áo. Nếu hắn biết Taehyung thì chắc là cậu đã đưa cho hắn đồ để mặc rồi, nhưng trừ mỗi một vấn đề đó được giải quyết thì vẫn còn cả tá thứ khác làm Yoongi muốn đau hết cả đầu.
BẠN ĐANG ĐỌC
sope | over my dead body
FanfictionOver my Dead Body Author: hopeworldxox @AO3 (twitter: @hopekookgcf) Translator: hiang Pairing: Jung Hoseok × Min Yoongi https://archiveofourown.org/works/16733493