[04]
Đây đã là tuần thứ ba rồi, Hoàng Nhân Tuấn ngồi trước phòng khám đợi đến số thứ tự. Cậu nhìn chằm chằm cả nửa ngày vào tấm hình được treo trước cửa phòng, nghĩ thầm lần sau tới đây liệu có nên cầm theo một cuộn băng keo để dán kín mặt lại hay không.
Không phải đợi quá lâu, cửa phòng khám mở ra. Cậu quay người lại, liền thấy một cô gái kéo lấy cánh tay Lý Đế Nỗ "Thật sự rất cảm ơn bác sĩ Lý, sau này tôi còn gặp vấn đề gì nữa thì sẽ gọi cho anh!"
Ánh mắt của cô gái không giấu được sự yêu thích, Hoàng Nhân Tuấn ngẩn ra, có chút không thoải mái. Gọi điện thoại? Số của bác sĩ Lý sao?
Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy có chút chua chua. Một mặt cậu nghĩ, ai cũng là bệnh nhân, đối xử công bằng với từng bệnh nhân là trách nhiệm của một bác sĩ tốt, bởi vậy nên việc quan tâm đến bệnh nhân cũng là một việc rất thông thường, một mặt thì lại không tự chủ muốn xem xem phản ứng của Lý Đế Nỗ.
Lý Đế Nỗ lịch sự từ từ rút tay ra khỏi người cô gái "Được thôi, số điện thoại phòng khám chúng tôi ở bàn trước có, cô có thể lưu lại. Vị tiếp theo? Hoàng Nhân Tuấn!"
À... Là số điện thoại của phòng khám! Cũng đúng, bác sĩ Lý sao có thể tùy tiện đưa số điện thoại của mình cho người khác được chứ.
Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng trở nên vui vẻ lại, cậu đứng lên, chạy đến ngay trước mặt bác sĩ Lý, đứng chắn giữa bác sĩ Lý và nữ bệnh nhân kia. Cậu nở một nụ cười rất công nghiệp "Bác sĩ Lý! Chúng ta đi vào thôi!"
Lý Đế Nỗ dường như ngẩn người ra, sau đó liền gật gật đầu. Hoàng Nhân Tuấn ngoan ngoãn ngồi lên ghế nha khoa, tự giác đeo lên chiếc yếm nha khoa đặt gần đó, nhìn chằm chằm vào Lý Đế Nỗ.
"Lần này cơ bản sẽ không đau" Lý Đế Nỗ kéo ghế lại ngồi "Đừng sợ, cũng đừng khóc đấy"
Tai Hoàng Nhân Tuấn dần đỏ lên, cậu cảm thấy rất mất mặt. Lý Đế Nỗ bảo "Mở miệng, nào", cậu liền ngoan ngoãn mở miệng, sau đó ngẩng mặt lên nhìn anh ta. Có thể là vì dây thần kinh đau đã bị tiêu diệt sạch sẽ nên lần này thật sự cậu không hề cảm thấy đau. Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy bên trong răng đang được đặt thứ gì đó, sau đó thì được bôi một loại thuốc gì đó, rồi được một chiếc máy phát ra ánh sáng màu xanh chiếu vào.
Bởi vì trong cả quá trình đều không đau, nên Hoàng Nhân Tuấn cứ dán mắt vào Lý Đế Nỗ. Mặc dù chỉ có thể thấy được mắt anh ta, nhưng Hoàng Nhân Tuấn vẫn cứ thuận theo tầm mắt mà nhìn ngắm.
Khi đến phần chữa bằng cách chiếu ánh sáng xanh, Lý Đế Nỗ nhẹ nhàng nói "Nhắm mắt lại". Tiếng máy móc vẫn vang lên đều đều, Hoàng Nhân Tuấn cho rằng ánh sáng xanh đó không tốt cho mắt, nên Lý Đế Nỗ mới bảo cậu nhắm mắt lại, không ngờ rằng anh ta lại nhẹ nhàng nói thêm một câu "Còn nhìn nữa thì tôi không chịu nổi đâu"
Hoàng Nhân Tuấn nhắm mắt lại, lông mi cậu điên cuồng run rẩy. Trong lòng cậu thì ngập tràn suy nghĩ, đây là có ý gì? Bác sĩ Lý không thích bệnh nhân nhìn chằm chằm vào mình? Hay là do ánh mắt cậu lúc nãy đã quá nhiệt tình rồi? Tóm lại không phải là chuyện gì đó tốt đẹp. Cậu cảm thấy bên tai nóng dần lên, bất giác nắm chặt lấy góc áo.
![](https://img.wattpad.com/cover/216552246-288-k999782.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[NoRen] [One shot/Trans] Đau răng không phải là bệnh
FanfictionTác giả: 卷花糖 Người dịch: weileni Nguồn: juanhuatang.lofter. com/post/1f2077a7_1c801404a Truyện dịch đã có sự đồng ý của tác giả.