Chương 9

68 5 2
                                    

    Kim Mân Thạc lái xe thể thao đi tới địa điểm Kim Chung Nhân mất tích, thằng bé này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy?
   Có điều trong lòng anh kỳ thật cũng mơ hồ đoán được ý nghĩ của con – dám chắc là nhóc con này đi tìm Chung Đại.
   Nhưng nó biết cậu ở đâu sao? Anh thật sự không dám nghĩ tiếp nữa, một đứa bé trai sáu tuổi, đi lung tung trong một thành phố lớn thế này sẽ xảy ra chuyện gì, nếu con gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn...... Ông trời ơi! Càng nghĩ càng sợ, đến tột cùng Tiểu Chung đi đâu vậy? Anh tìm ở ven đường nơi tài xế nói không thấy Tiểu Chung, nhưng thành phố này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, trong biển người mênh mông, muốn tìm một đứa bé, nói thì dễ hơn làm?
   Mang theo tâm trạng vô cùng lo lắng mà tìm mấy tiếng đồng hồ, nhìn thấy công viên, tiệm ăn nhanh liền dừng xe lại đi vào tìm kiếm, hỏi, nhưng đều không thu được kết quả gì. Trong lúc đó anh cũng không ngừng gọi điện thoại cho chinh tín xã, muốn bọn họ cần phải trong nhanh nhất thời gian tìm được nơi ở của Kim Chung Đại.

    Rốt cục, điện thoại của chinh tín xã giống như mưa rơi xuống trong trời hạn, giải tỏa sự nôn nóng trong lòng anh.
   "Kim tiên sinh, chúng tôi đã tra Kim Âu phu nhân...... À, Kim thiếu gia gần đây đang chuẩn bị khai trương một cửa hàng bán quần áo và trang sức cho sủng vật, địa điểm ở......" 
    Kim Mân Thạc vội vã ghi lại địa chỉ mà không chú ý đến đối phương đã sửa lại xưng hô với Kim Chung Đại.
   Anh bay nhanh lên xe, đi đến cửa hàng mà chinh tín xã nói lúc nãy. Chết tiệt,  con đường kia mỗi ngày không biết anh đã đi qua bao nhiêu lần, vậy mà không hề hay biết, người mà anh yêu mến vẫn luôn ở đó. Vừa quẹo qua một con đường, rất xa liền nhìn thấy một bé trai mặc đồng phục đi học, đeo cặp sách đang đứng bên đường, hết nhìn đông tới nhìn tây.

   Sáng sớm hôm nay Kim Chung Nhân nhận được điện thoại mẹ cậu gọi đến, hỏi cậu có ngoan ngoãn nghe lời ông quản gia hay không, cậu đã khóc muốn đi tìm mẹ, Kim Chung Đại không đành lòng nên bất đắc dĩ đã nói cho cậu biết gần đây cậu đang bận bịu việc mở cửa hàng, chờ chuẩn bị tốt việc khai trương cửa hàng xong cậu sẽ đến thăm cậu. Nhưng dưới "Lô" công (chắc là khóc hay nhõng nhẽo ~~~) của tên nhóc kia, cậu đành tiết lộ chỗ của cửa hàng là gần quán KFC mà trước kia bọn họ thường đến thế nên cậu bé mới vừa lòng mà đồng ý gác điện thoại đi đến trường.
   Không ngờ, trong lòng cậu bé căn bản là có dự tính khác, trốn học đi tìm mẹ. Chỉ là, cậu bé đến quá sớm , cửa hàng của Kim Chung Đại đang trong giai đoạn trang hoàng, vả lại cửa hàng vừa nhỏ vừa khó tìm, Kim Chung Nhân phải tốn một phen công sức mới tìm được địa điểm chính xác. Kim Mân Thạc ở đường bên kia gọi vọng về phía con vài tiếng, nhưng cậu bé căn bản là không nghe thấy.
   Phía trước là đèn đỏ, Kim Mân Thạc không có cách nào lái xe qua, anh định xuống xe, nhưng con đường này lại không thể tùy tiện đậu xe. Anh nhìn về phía con đang hoàn toàn không chú ý tới tiếng anh gọi, nhấc chân ngắn định băng qua đường – rốt cục Kim Chung Đại cũng xuất hiện, cậu đang chuẩn bị nhấc cửa cuốn của cửa hàng lên. "Mẹ......"
   Sắc mặt Kim Chung Nhân tỏa sáng cao giọng hô, vui sướng mà giơ hai cánh tay ngắn huơ huơ về phía Kim Chung Đại ở bên đường đối diện. Kim Chung Đại đang đưa lưng về phía đường cái giống như nghe được có người kêu cậu, cậu theo bản năng quay đầu lại thì nhìn thấy Kim Chung Nhân đang ở đường bên kia, không khỏi sửng sốt.
   "Tiểu Chung......"
   "Mẹ...... Mẹ......"
   Giờ này khắc này, trong mắt Kim Chung Nhân chỉ tồn tại một mình Kim Chung Đại, cậu bé gần như là nghĩ cũng không nghĩ mà lao thẳng về phía đường cái, căn bản mặc kệ cái gì đèn xanh đèn đỏ, vạch trắng hay không vạch trắng, càng không để ý đến một chiếc xe tải nhỏ đang hướng thẳng về phía cậu......
   Kim Mân Thạc ở bên này đường vẫn còn đang chờ đèn xanh mặt liền biến sắc,
   "Tiểu Chung, cẩn thận!"
   Lo không được nhiều như vậy, anh mặc kệ xe còn ở giữa đường cái, ngay cả động cơ cũng chưa tắt mà bỏ chạy xuống xe, chạy về phía con.
    "Tiểu Chung......" Kim Chung Đại cũng thấy chiếc xe  tải nhỏ kia.
   Thế nhưng vì trong mắt Kim Chung Nhân chỉ có mẹ mình, nhìn thấy cậu bé bất chấp tất cả mà chạy về phía mình, Kim Chung Đại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. Cậu cũng vội vã chạy về phía trước, muốn nhanh hơn một bước để ôm lấy đứa nhỏ ra, nhưng trong nháy mắt hai tay cậu chạm vào cậu bé thì chiếc xe tải nhỏ kia cũng không kịp đạp thắng xe lại . Gần như là cùng một thời khắc, bàn tay to Kim Mân Thạc dùng sức túm được hai mẹ con mà đẩy vào ven đường. Nhưng chính anh lại không kịp chạy đi, "Phanh" một tiếng, anh cảm giác được trên người truyền đến một trận đau nhức, ngay sau đó, bên tai truyền đến tiếng thét chói tai của Kim Chung Đại cùng tiếng gọi của Kim Chung Nhân. Anh rất muốn mở mắt nói cho bọn họ biết mình không sao, nhưng không hiểu vì sao trước mắt lại bị một màn đen bao trùm? Ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ......
===============================
       "Mẹ, vì sao ba ba ngủ lâu như vậy còn chưa dậy?"
   Trong phòng bệnh, Kim Chung Nhân cùng Kim Chung Đại ngồi ở trước giường, lúc này, Kim Mân Thạc đang nằm trên giường nhắm hai mắt, trên đầu, trên người đều quấn băng vải tuyết trắng, bộ dạng chật vật làm cho người ta nhìn vô cùng không nỡ.
   Kim Chung Đại vô cùng dịu dàng kéo nhẹ Kim Chung Nhân vào trong lòng,
   "Ba ba vì cứu chúng ta mà bị thương, cho nên bây giờ mới nằm ngủ ở nơi này."

[Chuyển ver/ XiuChen] Đổi một người vợ hiềnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ