[VeeMark Fanfiction]

5.4K 160 23
                                    

NẾU MỘT NGÀY ANH KHÔNG YÊU EM NỮA

“P’Vee, nếu một ngày anh không yêu em nữa thì sao?”
“Nói gì đó đồ ngốc này? Làm gì có chuyện tao không yêu mày nữa chứ?”
“Thì em chỉ hỏi vậy thôi. Anh trả lời em nghe thử xem?”
“Tại sao tao phải trả lời? Nghe nó thật vô lý.”
“Thì cứ nói thử xem nào, nha nha nhaaaa?”
“Ờ, để coi. Nếu một ngày tao không yêu mày nữa…”

~~~ooo~~~

“...thì sẽ không có ai gọi mày dậy ăn sáng mỗi ngày.”

Mark thơ thẩn nhìn lên trần nhà như vậy cũng đã được nửa tiếng rồi. Không biết cậu đang chờ đợi điều gì, chỉ là không muốn rời khỏi giường tí nào. Chuông báo thức vang lên nói rằng bây giờ đã bảy giờ rồi, và cậu nên tắm rửa và ăn sáng đi. Thế nhưng có vẻ Mark không có ý định đó, tay thì tắt báo thức, nhưng cả người vẫn như trên mây, là vì vẫn còn buồn ngủ, hay là vì thứ khác?
Lúc lấy lại tinh thần, cậu đã đứng trước cửa phòng tự bao giờ, quần áo tươm tất và tập sách đầy đủ để chuẩn bị đến trường. Cậu cứ như vậy mà cất bước đi như người vô hồn, không nghĩ ngợi gì, được một lát cũng xuống tới cổng khu ký túc xá. Có một quán ăn nhỏ nằm ở phía đối diện, cậu vẫn hay tới đây ăn vào mỗi sáng. Nhưng hôm nay, cậu không muốn nữa, không phải vì không đói, mà là do lúc này đây, cậu còn chẳng có động lực để ăn.
Thế là bỏ qua sự sôi sục của dạ dày, cậu tiếp tục đi bộ đến trường. Đi một mình, không có ai bên cạnh.

“...thì sẽ không có ai mua đồ ăn vặt cho mày vào giờ nghỉ nữa.”

Mười giờ sáng, tiết thứ hai kết thúc. Mark nằm dài ra bàn, mắt nhắm lại, đầu cứ có cảm giác ong ong. Sự lạnh buốt áp vào má khiến cậu khẽ nheo mắt, trước mặt là một chai nước ngọt. Như nghĩ ra được gì đó, cậu bật dậy nhanh chóng, để rồi lại ỉu xìu một lần nữa, khi trước mắt không phải người mà mình muốn thấy. Fuse nhìn cậu bạn mà mặt buồn buồn, tay vỗ vai và nhỏ giọng nói:
- Uống đi, tao thấy sáng giờ mày cứ như không có sức sống.
Mark lắc đầu, đẩy chai nước về phía bạn, tỏ vẻ mình không khát. Cậu đứng dậy, đầu óc lên mây một lần nữa, cứ vậy mà bước đi để lại Fuse với cái nhìn thương cảm. Căn tin của khoa Kỹ thuật xuất hiện trước mắt cậu với bóng dáng của các anh chị quen thuộc đang ngồi tụm lại trò chuyện. P’Yihwa thấy cậu đầu tiên, cô tiến lại gần và ân cần hỏi han:
- Mark đã ăn gì chưa? Có muốn ngồi lại ăn cùng tụi chị không?
Cậu nhìn vào họ một lúc lâu, như tìm kiếm gì đó, sau một lúc thì lại hụt hẫng và lắc đầu:
- Em ăn rồi, em về trước đã, còn nhiều bài tập ạ.
Yihwa muốn giữ cậu nhóc lại, nhưng không biết làm sao. Cô nhìn sang đám bạn, họ đều lắc đầu, bầu không khí bỗng chốc chìm vào im lặng. Nhìn mặt mỗi người buồn bã đầy tâm sự, Mark cười gượng, xoay người bước đi. Bỗng cổ tay bị một ai đó nắm lại, cậu quay đầu, là P’Nuea, anh ấy có vẻ lo lắng cho cậu. Một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt của cậu cùng với giọng nói thều thào:
- Em không sao.
Mark rụt tay lại, bỏ đi như người mất hồn, những người đang ngồi nhìn theo cũng không biết làm sao, chỉ âm thầm cầu nguyện cho đứa trẻ kia sẽ ổn.

“...thì sẽ không có ai đưa mày đi chơi đây đó nữa.”

Mark nhìn vào tiệm bánh ngọt mới mở gần trường học, được bày trí theo phong cách biển cả với tông màu xanh da trời. Không biết từ khi nào cậu đã đứng trước quầy bánh macaron đầy sắc màu của tiệm. Nếu là trước đây, sẽ có người mua thật nhiều bánh cho cậu, vì người đó biết, cậu thích ăn đồ ngọt. Cậu mua một túi bánh macaron rồi ra về.
Mark chuyển hướng đi ngược lại với đường về ký túc xá, chẳng bao lâu sau cậu đã đứng trước công viên ở trung tâm thành phố. Đây là một nơi vui nhộn, có đủ các loại trò chơi giải trí mà cậu rất thích. Mark ngồi xuống một băng ghế gần khu trò chơi Tàu lượn siêu tốc. Cầm bánh macaron vừa mua bỏ vào miệng, cậu chợt nhớ đến một vài thứ. Người ấy không thích trò này, nhưng vì cậu thích, nên người ấy đã cùng cậu. Không phải một lần, mà là mọi lần. Cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng bỗng xuất hiện, bánh cũng không còn vị ngọt nữa, cậu cắn môi, đem túi bánh chỉ thiếu một cái bỏ vào sọt rác rồi chạy đi mất.
Khi đã thấm mệt, cậu dừng lại và thở hồng hộc, ngẩng đầu lên là một rạp chiếu phim quen thuộc, nơi mà cậu đến không ít hơn hai lần mỗi tuần. Nhưng có một lực nào đó chi phối hoạt động của Mark, cậu bước vào, nhìn những trang poster phim mới nhất được dán đầy ở đó. Cậu thích phim hành động, và hôm nay chỉ là suất chiếu đầu tiên của bộ phim cậu đã chờ đợi nhiều tháng nay. Nhưng bây giờ cậu không có hứng thú muốn coi nữa, bởi vì có người đã hứa sẽ coi cùng cậu, và cậu vẫn đang chờ người đó mở lời mời.

[VeeMark Fanfiction] Nếu một ngày anh không yêu em nữaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ