chương 41

6.7K 84 2
                                    

Lục Diệc Thâm nói: “Giao cho người nhà cô ta đi.”

Rồi anh không nói gì nữa, lái xe đi thẳng.

Từ Mạn cứ luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lục Diệc Thâm nhận thấy cô có vẻ không ổn bèn nắm lấy tay cô, “Mạn Mạn, em không khỏe sao?”

Từ Mạn định lắc đầu.

Nhưng cơn đau từng đợt trong bụng cô khiến cô hốt hoảng.

Cô cúi đầu xuống, phát hiện thấy chiếc váy của mình bị dính máu, liền há hốc miệng ra, nhưng không thể thốt nên lời.

Lục Diệc Thâm đương nhiên cũng nhìn thấy, bàn tay anh run run, vội vàng lái xe nhanh hơn, đưa một tay ra nắm chặt lấy tay Từ Mạn.

Bàn tay cô giờ lạnh như băng.

“Đừng sợ, đừng sợ, sẽ không sao đâu…”

Lục Diệc Thâm có hơi lắp bắp, không biết đang động viên Từ Mạn hay đang động viên chính mình.

Sắc mặt Từ Mạn càng lúc càng trắng bệch, máu chảy ra càng lúc càng nhiều.

“Diệc Thâm…” Cô rất muốn biết, tình cảm của anh dành cho cô rốt cuộc là gì.

Là vì cô đã cứu anh nên anh mới ở bên cạnh cô sao?

Nếu là như thế thì tình yêu này còn có ý nghĩa gì nữa?

“Mạn Mạn, em nghe anh nói, sẽ không sao đâu, mà cho dù có sao thì chúng ta vẫn còn trẻ, sẽ vẫn còn cơ hội mà.”

Lục Diệc Thâm lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện.

Anh ôm lấy Từ Mạn cả người đầy máu chạy đến phòng cấp cứu.

Từ Mạn được đưa vào trong phòng.

Lục Diệc Thâm cả người cũng dính đầy máu, anh đứng bên ngoài, mắt cứ nhìn chăm chăm vào cánh cửa phòng phẫu thuật.

Cứ như muốn nhìn xuyên qua đó.

Lý Mẫn nhận được tin vội vàng chạy đến, nhìn thấy Lục Diệc Thâm cả người toàn máu đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật.

Không cần hỏi bà cũng biết được đã xảy ra chuyện gì.

“Vẫn đang ổn mà không phải sao? Sao tự nhiên lại thế này?” Hai tay của Lý Mẫn run bần bật.

Bà rất sợ, nếu xảy ra bất trắc gì thì bà biết làm sao?

Bà sẽ không thể chịu đựng thêm nỗi đau mất người thân một lần nữa.

Đối với bà mà nói thì có thể không cần đứa bé, nhưng người mẹ thì phải được bình an vô sự.

Không phải bà máu lạnh vô tình, nhưng dù gì thì đứa bé ấy vẫn chưa ra đời, chưa từng nhìn thấy, chưa từng tiếp xúc thì tuy có tình cảm cũng sẽ chỉ rất nhạt nhòa.

Nhưng con gái thì lại do chính bà sinh ra.

Cố Ngôn cũng không biết nghe tin từ đâu mà vội vàng chạy đến.

Anh cũng hiểu rõ về sức khỏe của Từ Mạn, mấy tháng trước vẫn đang yên đang lành, sao đột nhiên lại thế này?

Anh rất thắc mắc, nhưng rõ ràng lúc này chẳng ai có thể trả lời anh cả.

Một tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật bật mở, bác sĩ chính bước ra ngoài.

“Ai là người nhà của bệnh nhân?” Lục Diệc Thâm và Lý Mẫn đều đồng loạt bước lên trả lời: “Tôi đây.”

Bác sĩ nhìn hai người rồi nói lại sơ bộ tình hình bệnh tình: “Phán đoán ban đầu cho thấy sản phụ vì tâm trạng bị kích động quá lớn nên bị sinh non, lại cộng thêm sức khỏe quá yếu nên mới bị xuất huyết nhiều.”

Nói xong, bác sĩ dẫn Lý Mẫn vào trong.

Bảo là chính bệnh nhân yêu cầu.

Lục Diệc Thâm không hiểu, tại sao lúc này lại bảo người nhà vào? Anh vội nắm lấy vạt áo bác sĩ, “Bác sĩ có ý gì? Sao không cứu người đi mà lại làm thế?”

Cố Ngôn bước đến giữ lấy Lục Diệc Thâm đang mất bình tĩnh.

“Cậu làm thế chỉ khiến Mạn Mạn thêm nguy hiểm thôi!”

Lục Diệc Thâm làm sao mà không biết? Chỉ là do anh quá sốt ruột mà thôi.

Quá lo lắng, quá sợ hãi cô sẽ xảy ra bất trắc.

Bác sĩ hít một hơi thật sâu rồi đưa Lý Mẫn vào trong.

Trên người Từ Mạn cắm bao nhiêu là ống, đang nằm trên bàn phẫu thuật, Lý Mẫn nhìn thấy liền lao đến, “Mạn Mạn, con sao rồi?”

“Mẹ… mẹ đừng trách con, con là con của mẹ, nhưng đứa bé trong bụng là con của con, con không thể bỏ nó…”

Lý Mẫn ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn hỏi bác sĩ thế này là thế nào.

“Bệnh nhân mất quá nhiều máu, giữa mẹ và con chỉ có thể giữ một người, bệnh nhân đã chọn đứa bé.”

“Phải cứu mẹ, đương nhiên phải cứu mẹ…” Lý Mẫn kích động kéo tay bác sĩ, “Chúng tôi giữ mẹ, cầu xin bác sĩ, cứu người mẹ, không cần đứa bé.”

Bác sĩ cũng hết cách, đành phải bảo y tá đưa Lý Mẫn ra ngoài.

“Giờ cô vẫn còn cơ hội, từ bỏ đứa bé thì cô…”

“Đừng nói nữa, tôi muốn giữ đứa bé…”

Hai chữ đứa bé vừa thốt ra thì chợt nghe thấy thiết bị đo nhịp tim cắm vào người Từ Mạn kêu tít tít, trợ mổ của bác sĩ lập tức hét to: “Bệnh nhân mất quá nhiều máu, tim có hiện tượng ngừng đập…”

“Lập tức phẫu thuật…”

Đúng lúc này, Lục Diệc Thâm chợt xông vào.

EM MUỐN HẠNH PHÚC BÊN ANH [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ