1.

941 65 242
                                    


Toang. Cái ĐM, kì này y toang thật rồi.

Hẳn là Baekhyun nó sẽ thích hít cái drama này lắm đây, Sehun tự lẩm bẩm khi ánh mắt y rơi xuống người đàn ông có mái tóc màu nâu đỏ trước mặt. Y khẽ mím môi, chỉ dám nhìn vào cặp mắt nọ một giây trước khi quay sang Jongdae.

Nếu tổ bê đê thương con thì làm ơn làm phước độ cho con, hãy nói với con rằng anh ra chỉ là một nhân viên quèn không quan trọng gì đi.

Rốt cuộc là y đã ăn trúng cái quái gì mà có thể xui xẻo đến thế này? Đúng là trước đây số Sehun đen hơn nhọ nồi thật-- tất cả là tại thằng bạn thân khốn nạn Baekhyun---, nhưng chuyện này đã đạt đến cái level xui xẻo mà y không thể giải thích nổi rồi. Theo kịch bản thì Sehun sẽ không bao nhìn thấy anh ta lần nào nữa, vậy thế đ*o nào mà bây giờ hắn lại đang đứng trước mặt y thế? Còn nữa, làm thế nào mà người nọ còn trông còn hot hơn so với hai hôm trước--- khi hắn đ* y đến nỗi hít thở không thông thế? Nghe chả hợp lý chút nào cả.

Mày phải ưu tiên việc lớn trước, Sehun , y tự nhắc nhở chính mính, nuốt khan. Nhớ lại mục đích chính của mày là gì rồi suy nghĩ cách để cmn thoát khỏi cái tình huống này xem.

"Sehun," anh chàng có mái tóc ngắn màu hạt dẻ, Jongdae, nói, mỉm cười vui vẻ và vô tư, anh đâu có ngờ mình vừa tặng Sehun chiếc vé một chiều bay thẳng xuống địa ngục đâu.

"Đến đây chào sếp mới đi em. Vị đây là CEO của công ty chúng ta, Kim Jongin."

Ăn lone rồi.

Sehun xém chút nữa là sặc không khí, y phát ra những tiếng ho yếu ớt khiến Jongdae nhăn mặt vì lo lắng, còn Jongin thì nhướng mày, không mấy ấn tượng. Điều đó chỉ khiến Sehun cảm thấy tồi tệ hơn vì đm tên khốn nạn. Làm thế quái nào hắn có thể giả vờ ngây thơ như vậy?

"Em có ổn không?" Jongdae hỏi, đặt tay lên vai Sehun.

"Vâng. E-em ổn ạ" Sehun nhanh chóng trấn an, mỉm cười căng thẳng nhìn Jongdae trước khi quay sang Jongin. Đừng có làm bất cứ thứ gì ngu ngốc, y tự nói với mình. Mày cần công việc này. Mày thực sự cần công việc này.

Thế nến Sehun nhanh chóng bình tĩnh trở lại---vì y cmn đã là một người trưởng thành hai mươi lăm tuổi--,y có thể làm chuyện này--Sehun cúi đầu xuống, đôi mắt tập trung vào đôi giày da đắt tiền mà người đàn ông nọ đang mang. "Rất hân hạnh được gặp anh, CEO Kim."

"Rất hân hạnh được gặp cậu, um..." Jongin liếc sang Jongdae,-- đù má nực cười, như thể tên khốn đó không biết tên của Sehun vậy-- và anh nhanh chóng giải thích.

"Oh Sehun!" Jongdae nói, cười toe toét vỗ vai Sehun. "Đây là Oh Sehun, một trong những nhân viên mới của chúng ta. Em ấy sẽ được phân công làm việc dưới quyền của Chanyeol, thưa sếp."

"Tôi hiểu rồi,", hắn humm đồng ý, ngước lên nhìn Sehun, ngay lập tức y quay đi, né tránh ánh mắt của hắn. Cái gì vậy Sehun, mày đang nhìn cái gì thế? Chiếc máy pha cà phê chưa bao giờ trông đẹp thế này. Mình nên mua một cái, Sehun nghĩ, cố gắng không vã cả mồ hôi hoặc là quỳ xuống trên đầu gối vì cái ánh mắt dữ dội như xuyên thủng kia của Jongin cmn nó đang thôi thúc y phải làm chính xác như thế.

[Trans][KaiHun] tình một đêm với sếp và cái kếtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ