Chap 4: Cuộc gặp gỡ và End?

322 12 4
                                    

Cùng làng với nàng, có người tên là Leeteuk khi trước làm đầu mục bến đò sông Hàn, một đêm chiêm bao thấy người con gái áo xanh, đến kêu xin tha mạng. Sáng dậy, Leeteuk thấy có người phường chài đem vào biếu một con rùa mai xanh, sực nghĩ đến chuyện mộng, nhân đem phóng sinh con rùa ấy. Cuối đời, bọn Hải tặc phá rối làng của Leeteuk, đi đến đâu chúng cũng cướp bóc vơ vét, giết người cướp của cải đến trẻ chúng còn không tha nữa là! Leeteuk và người làng sợ hãi phải chạy trốn, không may đắm thuyền đều chết đuối cả. Thây Leeteuk giạt vào một cái động rùa ở hải đảo, bà Sooyeon trông thấy nói rằng:
- Đây là vị ân nhân cứu sống cho ta xưa đây.
Sooyeon bèn sai lấy khăn gấm mà lau, lấy thuốc thần mà đổ, một chốc Leeteuk liền tỉnh lại. Leeteuk trông thấy cung gấm đài dao, nguy nga lộng lẫy không biết là mình đã lạc vào trong thủy tinh cung, Leeteuk bấy giờ mặc tấm áo cẩm vân dát ngọc, đi đôi giày mầu ráng nạm vàng cười bảo chàng rằng:
- Tôi là Sooyeon trong Quy động, phu nhân của Đông Hải Long Vương. Nhớ hồi còn nhỏ đi chơi ở bến sông, bị người phường chài bắt được, ngẫu nhiên báo mộng, quả được nhờ ơn. Gặp gỡ ngày nay, há chẳng phải lòng trời có ý cho tôi một dịp đền ơn báo nghĩa.

Sooyeon bèn đặt yến tiệc để thết đãi Leeteuk, dự tiệc còn có vô số những mỹ nhân bận quần nhẹ và búi tóc xễ. Trong số có một người, mặt chỉ hơi điểm qua một chút son phấn trông rất giống Taeyeon. Leeteuk thường nhìn trộm, nhưng không dám nhận. Tiệc xong, nàng bảo với Leeteuk rằng:
- Tôi với ông vốn người cùng làng, cách mặt chưa bao, đã coi nhau như khách qua đường xa lạ rồi ư?
Bấy giờ Leeteuk mới nhận đích người ấy là Kim Taeyeon. Gạn hỏi duyên do, nàng nói:
- Tôi ngày trước không may bị người vu báng, phải gieo mình xuống sông tự tử. Chư tiên trong thủy cung thương tôi vô tội, rẽ một đường nước để cho tôi được khỏi chết, nếu không thì đã chôn trong bụng cá, còn đâu mà gặp ông.
Leeteuk nói:
- Nay thấm thoát đã một năm chầy, há lại không tưởng nhớ đến quê hương ư!
Nàng nói:
- Tôi bị chồng ruồng rẫy, thà già ở chốn làng mây cung nước, chứ còn mặt mũi nào về gặp mặt chồng!
Lee Teuknói:
-Thưa nương tử, tôi trộm nghĩ, nhà cửa của tiên nhân, cây cối thành rừng, phần mộ của tiên nhân, cỏ gai lấp mắt. Nương tử không nghĩ đến, nhưng còn tiên nhân mong đợi ở nương tử thì sao?
Nghe đến đây, Vũ nương ứa nước mắt khóc rồi nói:
- Tôi có lẽ không thể gửi mình ẩn vết ở đây mãi được. Cảm vì nỗi ấy, tôi tất phải tìm về có ngày.
Hôm sau, Sooyeon lấy một cái túi bằng lụa tía đựng mười hạt minh châu, sai Soonkyu sứ giả đưa Leeteuk ra khỏi nước; Taeyeon cũng đưa gửi một chiếc hoa vàng mà dặn:
- Nhờ nói hộ với chàng Baek, nếu còn nhớ chút tình xưa, nên lập một đàn giải oan ở bến sông, đốt cây thần đăng chiếu xuống nước, tôi sẽ hiện về.
Về đến nhà, Leeteuk đem chuyện kể lại với nhà Trương. Ban đầu Baekyun còn không tin. Nhưng sau nhận được chiếc hoa vàng, mới kinh sợ nói:
- Đây quả là vật dùng của vợ tôi mang lúc ra đi.

Chàng bèn theo lời, lập một đàn tràng ba ngày đêm ở bến sông Hàn. Rồi quả thấy nàng ngồi trên một chiếc kiệu hoa đứng ở giữa dòng, theo sau lại có đến hơn năm mươi chiếc xe nữa, cờ tàn tán lọng, rực rỡ đầy sông, lúc ẩn lúc hiện. Chàng vội gọi, nàng vẫn ở giữa dòng mà nói với vọng vào:
-Thiếp cảm ơn đức của Sooyeon, đã thề sống chết cũng không bỏ. Đa Tạ tình chàng, thiếp chẳng thể trở về nhân gian được nữa.
Rồi trong chốc lát, bóng nàng loang loáng mờ nhạt dần mà biến đi mất.
-----------------The End------------------
Gin_Kudo TT.TT

[Shotfic] [Baekyeon] Chuyện tình người con gái họ KimNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ