Hiểu Sân Tinh không có cách nào ném con mèo nhỏ ở chỗ này, đành phải ôm nó về nhà.Về đến nhà, liền thấy Lý Chi Kỷ ngồi ở phòng khách xem TV. Thấy Hiểu Sân Tinh ôm một con mèo nhỏ, đôi mắt liền phát sáng, chạy tớigiành lấy, "A, mày nhặt con mèo từ đâu về đấy? Cho tao chơi một chút."
Hiểu Sân Tinh theo bản năng lui về phía sau một bước, "Liên quan gì đến mày?"
"A, thái độ gì đấy, tao chơi một chút thì làm sao!"
Hiểu Sân Tinh không để ý tới cô ta, trực tiếp mang theo bé mèo về phòng, phía sau Lý Chi Kỷ vẫn không chịu buông tha, "Cho tao sờ một chút!" Hiểu Sân Tinh tìm cái cái hộp nhỏ, đem bé mèo bỏ vào, ra khỏi phòng không quên đóng cửa lại, đi đến phòng bếp hâm nóng sữa bò.
Đến khi cô mang sữa bò lên liền thấy Lý Chi Kỷ mở cửa phòng cô, ngồi xổm trước mặt bé mèo, nhé thân nó, động tác không nhẹ, mèo nhỏ không có năng lực phản kháng, nhưng dường như không thích cô ta đụng vào.
Hiểu Sân Tinh phát bực, buông sữa bò, đem Lý Chi Kỷ túm ra ngoài.
"Đừng tùy tiện vào phòng tao."
Lý Chi Kỷ trừng mắt: "Mày trộm nuôi mèo, tao nói cho ba!"
Hiểu Sân Tinh "rầm" một tiếng đóng cửa, khóa lại.
Mèo nhỏ an tĩnh nằm tronh hộp giấy, trông rất dịu ngoan đáng yêu. Nó thấy Hiểu Sân Tinh, nhẹ nhàng kêu một tiếng, tiếng kêu hóa thành móng vuốt nhỏ nhẹ nhàng cào vào ngực cô một cái.
Hiểu Sân Tinh đem sữa bò đặt bên cạnh, nó chậm rãi liếm láp, dáng vẻ còn rất thích thú. Cô lại đi lấy một khăn lông mềm,đặt bên dưới hộp giấy.
Con mèo uống xong sữa bò, Hiểu Sân Tinh liền đem nó đi phòng vệ sinh tắm rửa. Lúc này, con mèo nhỏ dường như có điểm kháng cự, cô phải nhẹ giọng dỗ nó, vuốt ve nó, rốt cuộc nó mới ngoan ngoãn. Tắm rửa và sấy lông xong, Hiểu Sân Tinh ôm nó nằm trên giường.
Ngắm mèo con, cô liền nhớ con mèo mà mẹ cô từng chăm sóc, sau đó mẹ cô qua đời, nó cũng đi lạc.
Trong lòng ngực bây giờ lại có một tiểu khả ái, làm Hiểu Sân Tinh cảm nhận được một chút ấm áp.
.
Sáng sớm hôm sau, Hiểu Sân Tinh đặt mèo nằm trong hộp, bỏ thêm bên cạnh một ít sữa bò. Sau đó lại lên mạng tìm mua mấy cái dụng cụ nuôi mèo cần thiết, rồi mới khóa cửa phòng đi học.
Toán học là cái môn mệt mỏi nhất, giáo viên đứng trên bục giảng ê ê a a sửa bài kiểm tra, Hiểu Sân Tinh nhìn khuôn miệng lúc đóng lúc mở liên tục trên bảng, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà gục đầu ngủ mất.
"Bài điền vào chỗ trống, lớp ta chỉ có hai người làm đúng. Vậy mời một bạn lên bảng giải..... Hiểu Sân Tinh lên đi"
"Hiểu Sân Tinh đâu?"
Phía dưới không có người trả lời.
Giáo viên gõ gõ lên bảng, nâng cao giọng nhắc lại một lần.
"Sân Tinh, giáo viên gọi cậu." Bạch Vũ Tích len lén chọc chọc người bên cạnh mấy cái.
Hiểu Sân Tinh bị đánh thức, vẫn chưa tỉnh táo hẳn, trong ánh mắt còn có nét mơ hồ khó chịu, ngẩng đầu lên thì thấy cả lớp đều quay đầu xuống nhìn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT]TIỂU TINH TINH, CÒN KHÔNG MAU TỰ GIÁC PHẠT ĐỨNG ĐI? - Mộ Nghĩa
RomanceTên gốc: Tiểu Tinh Tinh, tự giá điểm trạm quá lai Tác giả: Mộ Nghĩa Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Ngọt sủng , Song khiết , Vườn trường , Nhẹ nhàng , Đô thị tình duyên , Ấm áp , 1v1 , Nữ chủ Tình trạng bản gốc: Hoàn Số...