8.

1.9K 182 4
                                    

Dụ Ngôn về đến phòng cởi giày rồi leo hẳn lên giường nằm xuống. Thang đánh giá tâm trạng từ 0 đến 100 của em hôm qua là 15, sáng nay vì người kia mà tăng lên 100. Bây giờ cũng vì người kia mà giảm xuống -100 rồi. Tức chết em.

Cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn của chị phản hồi từ 10' trước. Không thèm đọc, không thèm đọc. Nội tâm Dụ Ngôn lên tục kêu gào 3 chữ này. Nhưng cái tay lại chẳng nghe lời mà mở điện thoại lên xem

Đới Manh:
Không sao
Khi khác cũng được
Chị xuống ăn bây giờ đây Ngôn Ngôn (⌒▽⌒)

Cái chị này cứ thêm mấy cái emoji đáng yêu làm chị cũng đáng yêu theo. Xém tí làm em hết giận luôn á. May mà em giữ vững lập trường nên tiếp tục giận chị. Mà nghĩ đi nghĩ lại tự nhiên lại đi giận người kia làm gì cho mệt thân. Tức quá, không thèm giận nữa, đi ngủ!

5 minutes later

Có một người đang nằm trên giường, xoay qua trở lại, miệng thì cứ lầm bầm, tay cầm điện thoại chờ tin nhắn người kia mà vẫn không thấy. Chẳng lẽ chị không biết em giận? Người ta là đã ngồi chỗ dễ thấy như vậy mà đến liếc một cái cũng không làm!!!

*Cốc cốc*

"Là phòng của các cậu thì lo mà vào, gõ cửa cái gì"

*Cốc cốc*

"Phiền quá đi*

Tức Đới Manh chưa hết, giờ lại gặp mấy con người cùng phòng nhây nhưa này. Em gằn giọng, quăng cái điện thoại rồi đi ra mở cửa.

Cứ đinh ninh trong đầu là người cùng phòng nên Dụ Ngôn mở cửa kèm thêm cái liếc mắng và vênh mỏ lên định mắng vài câu. Miệng đã vênh nhưng lời chưa bay ra thì thấy người trước mặt không phải là người em đang nghĩ. Đới Manh đang đứng trước mặt em, là Đới Manh, nhấn mạnh Đ.Ớ.I M.A.N.H

Dụ Ngôn vì thấy người kia, bất ngờ rồi đứng hình. Đới Manh bị em doạ từ lúc gằn giọng chẳng khác gì đàn ông rồi cả biểu cảm của em. Cả 2 đơ người đứng nhìn nhau, không ai nói với ai. Đới Manh nhanh chóng nhận ra tình huống bây giờ có chút kì quái, nhanh chóng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.

"Hi Dụ Ngôn. Em ăn cơm chưa?"

Đới Manh nói ra rồi muốn đập đầu vô tường một cái. Vì não chị hiện tại chưa hoạt động bình thường được, nói ra một câu hết sức ngu ngốc.

"Em ăn rồi. Chị ăn chưa?"

Bên này Dụ Ngôn chẳng khác gì chị. Cũng muốn đập đầu vào tường một cái cho xong. Đúng là tâm đầu ý hợp.

"Chị ăn rồi. À do khi nãy em đi nhanh quá nên không kịp gọi. Của em"

Lúc này đầu óc đã hoạt động lại bình thường, nhớ ra lí do tìm đến em. Nhanh chóng đưa chai trà đào trước mặt ra.

"Em...cảm ơn"

"Khi nãy có chuyện gì sao? Nhìn em như tức giận"

 You're my panacea | «Đới Ngôn»Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ