Tác giả: Chung Cận
Dịch: Đường Nhỏ Dưới Núi
Link truyện gốc Tấn Giang: https://www.downbookw.com/TXT/down_98738.html?fbclid=IwAR3hfTzmMwzgCzUUFmpZVxIcSXAiTBWPo1PqvrFQOsmxTVwwQHEbqdtk7lE
Truyện được dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, phi thương mại, đề nghị tuyệt đối không reup, sao chép, chuyển ver, mua bán dưới mọi hình thức. Cảm ơn!
----------------
Công chúa giàu có xinh đẹp tính tình kỳ cục X Thiếu niên tính cách u ám quạnh quẽ vướng án cũ.
Văn án
Năm năm trước tại Bắc Kinh, đêm mưa, có một tán ô to màu đen che khuất nửa bầu trời.
"Giang Trạch Dư, người theo đuổi tôi xếp hàng dài đến tận Hương Sơn, nghèo kiết xác lại còn từng tù tội như anh lấy cái gì mà đòi tôi sẽ bên anh suốt đời cơ chứ?"
Cô nói xong lời chia tay, che ô dứt khoát rời đi, ngón tay siết cán ô đến trắng nhợt, không liếc nhìn đôi mắt u ám đã đỏ bừng của chàng thiếu nhiên lấy một lần.
Lúc lướt vai qua nhau anh có nói gì đó, giọng khàn đặc, thế nhưng tiếng sấm rền vang khiến cô chỉ có thể nghe thấy chữ "em" đầu tiên mà thôi.
Có lẽ yêu quá hóa hận thốt nên câu chửi rủa đấy mà.
Mấy ngày sau cô ra nước ngoài, suốt 5 năm chẳng quay lại.
Đi một lần là đi mấy năm, anh chàng nghèo kiết xác ngày xưa thoắt cái trở thành vị quý nhân sờ vào là bỏng tay trong giới doanh nhân, cũng là ông chủ lớn ký hợp đồng làm ăn với công ty cô.
Cô lui bước nhượng bộ, mà hắn lại càng lấn lướt làm khó dễ. Ẩn dưới nét mặt lạnh lùng là căm hận. Cô cứ ngỡ hắn hận cô năm ấy vứt bỏ hắn, cho đến khi người đàn ông kia trong cơn say nói lên lời thật lòng.
Người đàn ông đôi mắt đỏ bừng như năm xưa nghẹn ngào suy sụp: " Anh không thể nào hận em được, Tạ Dật, năm đó đến vé máy bay anh cũng không mua nổi, em nói xem... anh phải tìm em như thế nào?
Cô lúc ấy mới giật mình hoảng hốt nhớ lại lời anh nói lúc chia tay: " Em đừng đi đâu xa quá nhé, chờ anh tới tìm em."
2. Người có tình sau bao năm gặp lại, Tạ Dật nói trong men say: " Tôi đây nửa đời không vướng bận, chẳng có mấy chuyện làm tôi phải hối hận. Nếu mà có đi nữa thì chỉ là những năm tháng ly biệt ấy. Giá mà có thể quay lại được, tôi thà sống lều tranh vách lá, cơm không đủ ăn* còn hơn phải trái lòng rời xa như thế.
*Câu gốc: 蓬门荆布, 三旬九食: lều tranh cửa cỏ, ba mươi ngày chín món ăn- ý chỉ gia cảnh bần cùng nghèo khó.
Cô nói xong, bàn tay dưới bàn đột nhiên bị ai đó nắm lấy, từng ngón tay len vào nhau ấm áp đan xen.
Thế nào là bất hạnh? Thế nào mới là may mắn đây.
- Em thích anh tựa như cơn gió lướt qua đêm làm mặt hồ lăn tăn sóng gợn!
- Chỉ là gợn sóng thôi sao?
- Là vì anh mà trước đây em băng tan thành hồ nước rồi.
--- Note---
Cứu chuộc lẫn nhau; nam nữ chính đẹp, cường, bi thảm.
Nữ chính ôm khổ tâm, nam chính vướng án oan đã được lật lại bản án.
Kết cục HE
Gương vỡ lại lành
Đừng đi tìm hiểu niên đại, bối cảnh, nhân vật làm gì.
-----------------
BẠN ĐANG ĐỌC
[ NGÔN TÌNH- DỊCH] GỢN GIÓ ĐÊM- CHUNG CẬN
Romance" Anh thích em nhiều bao nhiêu?" " Tựa như lúc này, khi gió đêm thổi qua, mặt hồ nổi lên một gợn sóng vậy." " Ồ! Hóa ra em trong lòng anh chỉ là một gợn sóng." " Cô bé ngốc ơi, bởi vì trước đó anh là một cái hồ đóng băng!" ------- Theo yêu cầu của c...