Edit: Momo
Mạc Nhiên từ trong một trận tiếng khóc của nữ nhân mà tỉnh lại.
Nỗ lực mở to hai mắt, nhìn trần nhà màu trắng như tuyết cho thấy cô giống như đang ở bệnh viện, Mạc Nhiên chỉ có thể cảm thán một câu, chính mình thật đúng là mạng lớn. Năm đó mắc kẹt trong lửa lớn mà vẫn còn sống, hiện tại bị tai nạn xe cộ, thế nhưng lại vẫn còn sống.
Bất quá đây là ai vì cô mà khóc? Là Thanh Âm sao? Cô ở đế đô giống như cũng chỉ có một người bạn này là tính có quan hệ tốt.
Nhưng thực mau cô lại phát hiện không đúng, tiếng khóc này rõ ràng không phải giọng của Thanh Âm. Mạc Nhiên nỗ lực ngẩng đầu, hướng mép giường nhìn lại.
Nữ nhân vẫn luôn ngồi khóc ở mép giường phát hiện động tĩnh của cô, lập tức ngừng thút thít, kinh hỉ nói: “Nhiên Nhiên con rốt cuộc tỉnh! Con làm mẹ lo lắng gần chết biết không!”
Nữ nhân tự xưng là mẹ cô thấy cô muốn ngồi dậy, liền săn sóc mà đặt một cái gối đầu ở sau lưng cho cô dựa vào.
Thời điểm nữ nhân đỡ Mạc Nhiên không có phát hiện thân thể cô tức khắc cứng đờ. Chuẩn xác mà nói, Mạc Nhiên khi nghe đến từ “mẹ” này liền cả người sững sờ ở nơi đó.
Mẹ? Cô sao có thể còn có mẹ? Cha mẹ cô đã sớm ở tràng lửa lớn năm đó vì che chở cô mà chết, để lại cô một mình đơn độc trên thế giới này.
Ánh mắt Mạc Nhiên nháy mắt trở nên sắc bén, hướng về người đang nói chuyện mà nhìn qua, muốn biết là ai không đúng mực như vậy, mang điều cô cấm kỵ ra nói giỡn.
Kết quả trong một khắc tầm mắt dừng trên người nữ nhân kia, Mạc Nhiên lại lần nữa ngây ngẩn cả người, một đôi mắt phượng xinh đẹp tràn ngập không thể tin tưởng.
Sao có thể… có thể giống nhau như đúc!
Tuy rằng mẹ cô đã rời đi mười mấy năm, nhưng Mạc Nhiên chưa bao giờ quên tướng mạo của bà. Mà hiện tại nữ nhân trước mắt này thế nhưng thật sự cùng người mẹ trong trí nhớ của cô không có gì khác biệt.
Mạc Nhiên theo bản năng mà mở miệng chứng thực: “Mẹ… Hứa Diệu?”
Hứa Diệu là tên của mẹ cô, ý thức con người đều ở thời điểm nghe được tên mình tự động làm ra phản ứng.
Nữ nhân lại rất thoải mái mà thông qua khảo nghiệm của Mạc Nhiên, ai một tiếng đồng ý, sau còn oán trách một câu: “Con đó, không có việc gì kêu tên mẹ làm cái gì? Không biết lớn nhỏ.”
Nhìn như là chỉ trích, nhưng ngữ khí của bà lại tràn ngập bao dung sủng nịch của người mẹ đối với con mình, đây là thứ người ngoài làm giả không được.
Mạc Nhiên am hiểu nhân tâm cũng không phát hiện có chỗ nào sơ hở, giống như hết thảy nên là như thế này.
Nhưng cô rõ ràng đã sớm là đứa trẻ không có cha mẹ, một người trên đời phiêu bạc chìm nổi mười mấy năm.
Mạc Nhiên nhất thời lâm vào mê mang cùng hoài nghi, ánh mắt nhìn vào khoảng không mà miên man suy nghĩ, một câu cũng không nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Drop] [EDIT] Xuyên thành vị hôn thê bị phá sản
General Fiction🍑Hán Việt: [Xuyên thư] Xuyên thành phá sản vị hôn thê 🍑Tác giả: Dạ Nguyệt Dao Ca 🍑Nguồn: Wikidich.com 🍑Độ dài: 65 chương 🍑Tình trạng: Hoàn convert - Đang edit 🍑Thể loại: Nguyên sang, Xuyên thư, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Ngọt sủng, Sảng văn 🍑Ed...