Trúc mã hôm nay còn dỗi không? (3)

1.1K 74 9
                                    

Tiệc tối rất nhanh liền đã đến. Lê Thiên Lam được mẹ mặc cho một cái váy xanh dài, đứng bên cạnh Lê chủ tịch và Lê phu nhân chào hỏi khách khứa.

Ở khu nhà này của họ hầu hết đều là những người giàu có, thêm cả bạn bè của Lê chủ tịch vào nữa, nên bữa tiệc này có thể nói là toàn xuất hiện những người có địa vị.

Tuy chỉ là tiệc tân gia, nhưng cũng vô cùng lớn, mọi người đều mặc tây trang váy đầm lịch sự, cười nói với nhau chuyện làm ăn buôn bán.

Lê chủ tịch dẫn Lê Thiên Lam đi một vòng chào hỏi vài người xong, mới thả cô bé đi.

Lê Thiên Lam buồn chán mà dạo vòng vòng trong sân, vô tình bắt gặp Trình Duệ An đang ngồi ở ghế đá dưới một tàng cây, hơi hơi nở nụ cười chạy qua.

"Duệ An, sao cậu lại ngồi ở đây?" Lê Thiên Lam vừa cười vừa ngồi xuống bên cạnh cậu.

Trình Duệ An vốn đang suy nghĩ lung tung thì đột nhiên bị tiếng nói của cô làm giật mình, có chút tạc mao trả lời: "Thích thì ngồi thôi."

Lê Thiên Lam bị cậu trả lời như vậy lại vẫn không tức giận, vẫn cười nói: "Vậy tớ ngồi cạnh nhé?"

Trình Duệ An hơi hơi bất ngờ, nghĩ thầm quả là thế giới đầu tiên, độ khó khăn không quá cao, chẳng cần cậu tìm đến mà chính đại tướng quân lại vẫn luôn tìm cách tiếp xúc cậu.

Như vậy cũng tốt, thuận tiện để cậu làm tốt nhiệm vụ hơn, nghĩ vậy, Trình Duệ An trả lời: "Tùy cậu."

Lê Thiên Lam cười cười ngồi xuống. Cả hai người đều không nói gì, đột nhiên, một đám nhóc tiến đến, nói với cô bé: "Cậu là Thiên Lam đúng chứ? Có muốn đi chơi với bọn tớ không?"

Lê Thiên Lam vui vẻ trả lời: "Được chứ, nếu cậu ấy theo cùng." Nói rồi chỉ chỉ Trình Duệ An.

Đám nhóc thấy thế đột nhiên lộ vẻ khó xử, đang muốn nói gì đó thì Trình Duệ An đã lên tiếng: "Tôi không chơi với họ."

Lê Thiên Lam gật gật đầu, quay lại nói với đám nhóc kia: "Vậy tớ cũng không chơi cùng các cậu được, xin lỗi nhé."

Đám nhóc kia nghe vậy cũng lục tục bỏ đi, một đứa nào đó xì một tiếng, nói nhỏ: "Không hiểu tại sao cậu ấy lại hỏi ý kiến tên quái dị đó, nó kiêu ngạo cái gì chứ? Tụi mình cũng chả muốn chơi với cậu ta."

Lê Thiên Lam nghe vậy, đột nhiên quay sang nhìn về phía Trình Duệ An, thì thấy cậu đang cúi đầu, mái trước che mất biểu tình của cậu.

Cô bé đột nhiên chồm người về phía cậu, trong sự bất ngờ của Trình Duệ An, nhặt lên một mảnh hoa vướng trên tóc cậu.

Trình Duệ An ôm đầu, mặt nhỏ đỏ lên, lắp bắp hỏi: "C- cậu làm cái gì vậy hả?!"

Lê Thiên Lam cười: "Tớ lấy cánh hoa rớt lên tóc cậu thôi."

Trình Duệ An gắt dọng: "Ai cần cậu lo, sao cậu không đi chơi với lũ kia đi?!"

Lê Thiên Lam thấy thế vuốt vuốt cằm nhỏ tỏ vẻ suy tư, khiến cho Trình Duệ An hoảng hốt trong lòng một trận, cậu làm hơi quá rồi ư? Cô mà bỏ đi thật thì hỏng.

[Xuyên Nhanh, nữ công] Đại tướng quân có chút si tình.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ