Chương 2 Bồ đề bốn phương

35 0 0
                                    

Cả bọn xúm lại gần ao, trong lúc đó Lý Thư Bạch đã bước vào cung Kiến Bật.

Hoàng Tử Hà lóp ngóp bò dậy từ vũng bùn, nhìn theo bóng lưng xăm xăm bước đi

không hề ngoái lại của Lý Thư Bạch, âm thầm nghiến răng, không nhịn được đá mạnh một cú vào vũng bùn, làm bùn bắn tung tóe, vài giọt lạnh buốt

văng cả lên má cô, nhưng dù sao khắp người cô cũng đang bê bết rồi nên

chẳng lấy thế làm điều.

Đám cung nữ giơ tay kéo cô lên, toan dẫn

cô đi tắm rửa. Thấy quần áo cô mặc là nam trang, cung nữ lớn tuổi hơn cả cười nói, "Công công đợi một chút, lát nữa chúng ta sẽ giúp tắm rửa

thay đồ cho."

"Thôi thôi, khỏi cần." Cô không dám cởi đồ trước

mặt người khác, bị phát hiện là nữ rất dễ khiến người ta liên hệ tới

Hoàng Tử Hà.

Gạt tay đám cung nữ ra, cô đi thẳng đến bên giếng, xách một thùng nước giội thẳng xuống người mình.

Tuy đã sang xuân nhưng tiết trời vẫn rét căm căm, giội một thùng nước từ

đầu xuống chân mà run bắn cả lên, bùn đất còn chưa gột sạch thì đã cứng

cả người, song cô vẫn nghiến răng múc thêm thùng nữa xối vào đầu.

Các cung nữ xung quanh đều sững sờ, cứ đứng ngây ra.

Xối xong 2 thùng nước, Hoàng Tử Hà mới thấy đầu óc sáng sủa hơn. Cô vứt

chiếc thùng rỗng đi, ướt lướt thướt đứng bên bờ giếng, run lẩy bẩy ra

sức hít thở.

Vì quá lạnh nên tai cô ong cả lên, cảnh vật cũng mờ hẳn đi, chỉ thấy trước mắt chập chờn gương mặt băng giá của Lý Thư Bạch.

Y nói, ta không có hứng can dự vào việc của ngươi, cũng chẳng rỗi hơi báo với nha môn hành tung của ngươi đâu, sau này ngươi cứ tự lo thu xếp.

Không có hứng...

Cái chết của cha mẹ cô, huyết án của cả nhà cô, mối oan chờ rửa của cô, đều chẳng liên quan gì tới y, đương nhiên y không có hứng thú can dự vào.

Trước mặt y, cô chẳng qua chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi.

Nhưng... cô nhặt thùng nước đặt xuống cạnh giếng, âm thầm siết chặt nắm tay.

Móng cắm ngập vào lòng bàn tay song cô chẳng thấy đau, cứ một mực siết

chặt thêm.

Nhưng... Hoàng Tử Hà, y là hy vọng lớn nhất của ngươi.

Cô thầm quả quyết với bản thân, đoạn nghiến răng thật chặt.

Quỳ vương Lý Thư Bạch, kẻ chê cô lôi thôi lếch thếch ngay từ cái nhìn đầu

tiên, kẻ không chút thương xót đạp văng cô vào vũng bùn, kẻ phũ phàng

Trâm Trung Lục - Nữ Hoạn QuanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ