Part 13

169 11 1
                                    

Từ khi trở về nhà Ngô Thế Huân nghiêm mặt hẳn ra. Lộc Hàm muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Cậu xuống bếp làm một tách cà phê nóng cho anh. Cậu cứ suy nghĩ mãi, tại sao các anh chị của Ngô Thế Huân lại có thái độ không thích ra mặt như vậy? Có phải là do anh yêu con trai hay không?

Trở lại phòng khách với tách cà phê còn nóng hổi. Đưa đến trước mặt anh, cậu vẫn như cũ dùng giọng nói ngọt ngào vỗ về anh.

- Anh đừng cau có được không? Em thực sự không vui khi anh cứ làm mặt nghiêm túc với em!

Đặt tách cà phê xuống. Lộc Hàm vờ quay lưng về phía anh, khoanh tay giận dỗi nói.

- Nói yêu người ta, mà cứ nhăn nhó với người ta. Thế là ghét người ta chứ yêu thương gì!!

Ngô Thế Huân nhướn mày. Rồi lại đưa tay ôm từ phía sau của cậu.

- Bảo bối....

- Hứ!!!

Từ xưa đến giờ Lộc Hàm chưa từng biết giận hờn ai. Ngô Thế Huân biết điều đó nhưng không thể không dỗ dành người yêu được.

- Anh chỉ là đang suy nghĩ một chút thôi.

- Thế anh nói xem anh đang suy nghĩ chuyện gì mà cau có mặt thế?

Nửa muốn nói nửa thì không. Lộc Hàm lại dùng đôi mắt long lanh ươn ướt nhìn anh, anh lại không chịu được mà phải nói.

- Có vẻ như anh chị của anh không thích chúng ta ở chung với nhau.

Lộc Hàm hơi sửng sốt. Thực sự nguyên nhân khiến cho anh chị em của Ngô Thế Huân không hòa thuận là do cậu. Đôi mắt nai rũ xuống mang vẻ buồn buồn.

- Họ không thích không có nghĩa là anh sẽ làm theo đâu. Em là người yêu của anh, không phải họ. Anh chỉ việc làm em hài lòng chứ không có nghĩa vụ phải làm họ hài lòng.

Nghe anh nói như vậy điều khó chịu trong lòng của cậu cũng vơi đi một chút. Ôm lấy Ngô Thế Huân, cậu chỉ muốn anh mãi là của cậu. Suốt đời suốt kiếp không thay đổi.

__________________

Từ ngày trở thành mối quan hệ yêu đương với Ngô Thế Huân. Lộc Hàm đã thay đổi rất nhiều, từ cách nói năng, ăn mặc cũng rất thay đổi. Không còn nhút nhát nữa. Cậu đã mạnh mẽ hơn.
Ngô Thế Huân giao quán bar lại cho Lộc Hàm quản lý. Cậu vốn dĩ không phải là người đơn giản, cậu tính toán rất kỹ lưỡng, đa mưu túc trí. Nhiều khi Ngô Thế Huân còn không suy nghĩ bằng Lộc Hàm.

Hôm nay trong bar có một vụ đánh ghen khá lớn. Một cô đào khoảng chừng 19 20 tuổi bị một đám người phụ nữ vây quanh đánh tới tấp. Đánh đến mức cô đào ấy chỉ biết ôm mặt mà cầu xin.
Lộc Hàm lòng như lửa đốt, lập tức cho người can ngăn.

- Mấy chị, chỗ em buôn bán làm ăn. Mấy chị làm vậy là chết em rồi.

Cậu dùng giọng nói nhẹ nhàng. Đám người phụ nữ kia hăng máu muốn lao vào đánh tiếp.

- Mày là chủ ở đây chứ gì? Mày về mà dạy dỗ lại mấy con đào nhé. Đến chồng chị mà nó còn dám bòn rút. Nếu có lần sau thì đừng mong có đường sống.

「 𝓗𝓾𝓷𝓗𝓪𝓷 」- Trộm Được VợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ